By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
she has a close friend
her name is
Ken
today she asked me to greet her
Ken, standing at the foot of the disembarking
flight
she told me:
– it’s time for you to step into
her(friend) inner sanctum
I was worried
my ken at its best
I’m, humble
afraid
facing
the airport gate
her intelligence
I hesitate
so tired
the mystery, the fear
the unknown
constant stir
me
fighting the drink and poetry within
her(friend) flying
at the foot of the disembarking
flight
or is it a poem of a never flown poet
just died
high
so
which ode
safer oh?
when life is too much
adept I
entertain riskily
confirmed illusions
Ken told me
to enter the airport nor temple
I must drink and make love to her(friend)
even with hands
intangible
as clouds
the faith
in my conviction for poetry
the poems satiated with spirit
running away from the problem
from the bitterness
silence
unavoidable…
_______
nàng có một người bạn thân
tên cô ấy là
Hiểu
hôm nay nàng sai tôi đi đón cô ấy
Hiểu, đang đứng ở chân cầu thang máy
bay
nàng nói với tôi:
– rằng đã đến lúc tôi phải bước vào
thánh đường bên trong cô ấy
tôi lo lắng
biết mình đang cố hiểu
tôi, khiêm nhường và sợ
hãi
trước cửa
sân bay
trí tuệ của cô ấy
tôi ngập ngừng
thật là nản chí
về sự bí ẩn, nỗi sợ hãi
của những điều chưa biết
cứ áp đảo tôi
tôi
cuộc đấu tranh nội tâm về việc uống rượu và làm thơ
khi cô ấy bay
ngay chân cầu thang máy
bay
hay làm thơ về một nhà thơ chưa từng đi máy bay
vừa mới chết
vì say
liệu
bài thơ nào
an toàn hơn?
khi mà cuộc sống tôi đã quá
quen với việc
mạo hiểm bằng cách có
những ảo tưởng nhất định
Hiểu cho tôi biết
dù muốn vào sân bay hay vào ngôi chùa
tôi vẫn phải uống rượu và yêu cô ấy
dù với hai bàn tay
trắng
như mây
đó là sự tin tưởng
khiến cho tôi quyết định làm thơ
những bài thơ uống rượu
chạy trời không khỏi nắng
về những điều cay đắng
im lặng
và không bao giờ tránh khỏi…