By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
no, I shall never be able to touch you
not even a finger
nor between the lines
the letters
without kisses
you skim over and ignore my sadness
without a hint of romance
but if you look carefully
it’s like (a poet) an amateur trying hard to infuse his overwhelming feelings into
a poem
you shall see
I’m kissing you
I’m holding you
during the nights when I’m sad
during your nightmares
often you would soothe with an old lullaby
pressing me sinking
you’ve touched me
but what of the soul?
I’ve appeared in front of you
your smile
an ocean of pain that ever cried
I’ve watched you leave
your footprints trampling on my soul
like someone’s
heartbeat…
_______
không, tôi không bao giờ có thể chạm vào bạn
ngay cả bằng một ngón tay
hay giữa những khoảnh khắc
của con chữ
không có nụ hôn
bạn phớt lờ cảm giác buồn bã của tôi
không có sự lãng mạn
nhưng nếu bạn nhìn kỹ
nó giống như một nhà thơ nghiệp dư đang cố gắng đưa cảm giác mãnh liệt của mình vào một bài thơ
bạn sẽ thấy
tôi hôn bạn
tôi ôm bạn
trong những đêm buồn của tôi
trong những cơn ác mộng của bạn
đôi khi bạn hát ru với những bài hát cũ
nhấn chìm tôi
bạn chạm vào tôi
còn linh hồn thì sao?
tôi đã khỏa thân trước mặt bạn
nụ cười của bạn
là cả một đại dương của đau đớn và không bao giờ khóc
tôi đã xem bạn ra đi
dấu chân bạn dẫm trên linh hồn tôi
như nhịp tim
ai đó…