By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
Midwinter nearly everyone has left the bar
Except for Poetry
What say Poetry?
Is there a vernacular powerful enough to cause the collapse of the world?
When there’s never been meaning in Poetry
When a young woman arrives with an entire village
Where Poetry’s songs once resound
Breaths of sorcery
Poetry is a woman inside a woman
A miracle inside a miracle
The witchery in the vernacular
One-quarter of a heart
The man that loves Poetry sitting there singing
It’s a bar
Belonging to returning survivors
Not a place for a drink
It’s a place that could freeze even the Sun
Not dirty corrupt packs of envelopes
Each time Poetry peels it open
All would’ve heard the crackling
Humiliation
It’s a place that stands for equality
Not for just to down a beer with silly banter
Even the establishment’s corner lights are sacred
As a star would shine in one’s eyes
A bar, an unknown city, the freeze of an entire horizon, a meaningless promise that will never happen…
Don’t randomly throw stuff above the law
Poetry shouldn’t be scraps of paper
Drawing of a woman lying down both arms flopped wide open
What does it mean, when a woman is in a place like that?
Not something Poetry wants to know
As for us?
We are overwhelmed with a thin air
of gravity…
Poetry be crest the young woman with hope
Those fallen dreams of winter
In a bar full of strangers
Their breath icicles on the window
Not as Poetry predicted
The young woman climbed onto the window ledge
Affixed a name tag on her chest
Dancing on her toes
Removing the crest
Discarding all her clothes
Not so anyone could view
But so it would be easier glide on the winter ice
Into a glorious
Rainbow
The glass of wine finished. Poetry no longer has an imagination
A red skirt, the toes on the window ledge
White dawn, the time Poetry couldn’t catch a breath a gale
The mist at all
Including the deers in fairytales
In the fall
She removes the ridiculous knots of Poetry
The day Poetry left her
To attain a wife
_____
Gần như tất cả mọi người đã rời quán rượu giữa mùa đông
Ngoại trừ Thơ
Làm sao Thơ có thể nói?
Có ngôn từ nào đủ sức làm cho thế giới sụp đổ?
Trong khi Thơ chưa bao giờ có nghĩa
Khi cô gái đến và mang theo cả một ngôi làng
Nơi mà Thơ từng hát âm vang
Những hơi thở làm bằng phép thuật
Thơ là người phụ nữ bên trong người phụ nữ
Phép lạ trong phép lạ
Phù thủy trong ngôn từ
Như một phần tư
Trái tim người đàn ông yêu Thơ đang ngồi hát
Đó là quán rượu
Của những người còn sống sót trở về
Không phải là nơi đi tìm đồ uống
Đó là nơi đông lạnh cả mặt trời
Không phải những chiếc phong bì bẩn thỉu
Mà khi Thơ bóc ra
Tất cả mọi người đều nghe vết nứt
Tủi nhục
Đó là nơi mang lại sự công bằng
Không phải chỉ uống bia ngồi lê đôi mách
Cả bóng đèn trong góc quán cũng thiêng liêng
Như ngôi sao chiếu vào ánh mắt
Một quán rượu, một thành phố lạ, sự đông lạnh của cả bầu trời, một hứa hẹn không bao giờ có nghĩa…
Đừng ném thia lia lên trên luật pháp
Thơ đừng làm giấy nháp
Vẽ một cô gái đang nằm thả cả hai tay
Một cô gái ở một nơi như thế, là gì?
Đó không phải là điều Thơ muốn biết
Còn chúng ta?
Chúng ta ngập vào một làn không khí mỏng
Nguy cơ…
Thơ niêm phong cô gái bằng niềm hy vọng
Những giấc mơ mùa đông té ngã
Vào quán rượu những người xa lạ
Hơi thở của họ bên cửa sổ đã đóng băng
Không như Thơ dự đoán
Cô gái trèo lên cửa sổ
Gắn một bảng tên lên ngực
Và nhảy múa trên những ngón chân
Cô cởi bỏ niêm phong
Và cởi luôn quần áo
Không phải cho ai xem
Mà là để dễ trượt đi trên băng tuyết mùa đông
Thành một cầu vồng
Lộng lẫy
Ly rượu đã hết. Và Thơ không còn sự tưởng tượng của mình
Chiếc váy đỏ, và những ngón chân trên cửa sổ
Bình minh trắng, và những lần Thơ không kịp thở
Sương mù
Cả những con hươu trong câu chuyện cổ
Mùa thu
Nàng gỡ những nút thắt vô lý của Thơ
Ngày Thơ chia tay nàng
Đi lấy vợ