by Đinh Trường Chinh, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
morning
the frame of her face
floats unhurried above the clouds
down my eyes trickled
water droplets
born bouts of longing
in the thoughtlessness of the day
I remembered
my face
like forever I’ve seen it last
I’ve completely forgotten
I’m learning to forget
by trying not to recall
the frame of that face
then after
sat waiting for those old clouds
to fly by.
_____
buổi sáng
khuôn mặt em
trôi chậm trên đám mây
nhễu xuống mắt tôi
những giọt nước
lên cơn buồn nhớ
trong lãng quên ngày
tôi bỗng nghĩ đến
khuôn mặt mình
hình như đã lâu rồi tôi không thấy nó
tôi quên bẵng
mình đang tập quên
bằng cách không nhớ đến
khuôn mặt ấy
rồi sau đó
ngồi chờ những đám mây cũ
bay ngang.