by Thái Hạo, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
In the summer rain
I’m under a hut devoid of walls
Trying to sleep
In a continuance of a dream last night, a corn seed germinating
Corn kernels like front teeth
Breaking through the soil
piercing sunlight
dancing in the storm sprouting like white reeds by the foot of weeds
*
Corn kernels like the teeth my father pulled out from my gums
Thrown on the roof
Chucked beneath the bed
Calling the mice
Rustling away
Teeth sprouting from fleshy red gums
Sprouting from nowhere
White
jasmine buds
*
Where are those teeth
Father’s eyes are now weak
The teeth swaying like bamboo in the wind
At the edge of an orifice
Fingernails toenails and hair
and a section of my appendix
Where are they now?
*
Where did I go
Eyes wandering
Ears feral
The cogon grass sharp like razor blades
Slicing tiny cuts dripping droplets of blood on my calves
Like mini red buds on my body
*
I’ve come from afar
From amongst the dubious souls
Escaping barely a small path
Meeting my mother
Drenched in tears
*
I am now amongst the hammering of nails upon the wood
amongst slashes of a blade upon aged bamboos
I can hear a dog merchant shouting
Dogs barking
And the mournful cries in the metal cage
*
I crossed the cogon steppe white with flowers
The blades of glass sharp cutting both my hands and feet
In the vast meadow
My limbs dripping red
So I cut across to return to the valley
There ran across pebbles a fresh clear spring
A brush of purple myrtle plum with fruit
A deer ears alert listening to the wind
Across a field of goosegrass a young woman running as though she’s flying
Her white skirt locking onto the white clouds
I dipped both of my hands in the water
I wanted to lie down
Sleep on the grass
till the end of summer
*
I awoke
The sun blaring
The rain had ceased for some time
Both of the small dogs are still asleep
Startling in some dream
_____
Trong cơn mưa trưa hè
tôi nằm giữa chiếc chòi tranh không có vách
Cố ngủ
Để mơ về những hạt bắp nảy mầm còn dang dở trong giấc mộng đêm qua
Những hạt bắp như những chiếc răng cửa
Vỡ đất
đâm thủng ánh mặt trời
đứng múa trong mưa trong gió rồi trổ cờ như lau trắng dưới chân cỏ dại
*
Những hạt bắp như những chiếc răng ngày xưa lung lay mà bố tôi giật văng ra khỏi chân răng tôi
Và ném lên mái nhà
Ném xuống gầm giường
Gọi chuột
Rúc rích
Những chiếc răng mọc lên từ thịt đỏ chót
Mọc lên từ hư không
Trắng
như nụ lài
*
Những chiếc răng về đâu
Mắt bố giờ đã mờ
Những chiếc răng lung lay như lũy tre gió thổi
Bên miệng vực
Những móng tay móng chân và tóc
cả một đoạn ruột thừa của tôi
Chúng đã đi đâu?
*
Tôi đi đâu
Đôi mắt lang thang
Hai tai này đi hoang
Cỏ tranh sắc như lưỡi lam
Cắt những vết máu li ti trên ống chân
Như những nhị hoa màu đỏ mọc trên thân thể tôi
*
Tôi đến từ một nơi nào xa lắm
Giữa những linh hồn quờ quạng
Tôi theo một lối nhỏ đi ra
Và tôi gặp mẹ tôi
Nước mắt đầm đìa
*
Tôi ở đây giữa những tiếng búa đóng đinh trên gỗ
và tiếng sống dao gõ vào thân tre già
Tôi nghe tiếng rao của người mua chó
Và tiếng chó sủa
Cả những tiếng rên hư hử trong chiếc lồng sắt
*
Tôi băng qua cánh đồng cỏ tranh nở bông trắng xóa
Lá cỏ sắc cắt vào hai chân và hai bàn tay tôi
Cánh đồng mênh mông
Nên máu rướm đỏ cả tứ chi
Tôi lội tắt để về thung lũng
Ở đó có dòng suối trong vắt chảy trên đá cuội
Có vạt sim tím trái chín béo núc
Có những con mang vểnh tai nghe gió
Cô gái chạy như bay trên cỏ bàn chầu
Váy trắng vướng vào mây trắng
Tôi vục hai bàn tay vào nước suối
Tôi muốn được nằm ở đây
Và ngủ trên đám cỏ
hết mùa hè
*
Tôi tỉnh dậy
Ngoài trời nắng chang
Mưa đã hết từ bao giờ
Hai con chó nhỏ vẫn nằm ngủ
Giật mình trong mơ
——————-
Tây Lạc Viên