By Thái Hạo, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
I sat by witnessed
a soul fell out from a body
rolled away
in the streets
new journeys
on the wings of hovering moths above a wet winter canopy
I had arrived here one summer
the year 1985
the same time my neighbour departed
we didn’t get to say goodbye
I cried
ripped apart a foreign sunrise
the origin of humanity
mother consoled me dripping in sweat
hair a mess
I had to again get to know her
an equatorial woman
riddle with arthritis
the damp
winter sound mud
freezing
I’ve witnessed many in passing
the dark soil call them home
in my arms died
heavy
they who have with me laughed
fed me
even those who have to begrudge me
with their love
where have they gone
why did they come
why did I come
upon this land
the summer has gone
autumn remaining
upon cold shoulders
I’m sipping tea with a white cat
listening to my neighbour’s trumpet
blowing into our eyes
an endless meadow
my mother alone at the edge of a field
drifting
with the horizon
the blood-red sun
setting in a breeze
I’ve swallowed completely the dusk
the borough
extending
through fields
scented with white wheat
mother coming home in her grass hat, grasshoppers
like an exclamation mark
a dying day
drifting
white clouds.
_____
Tôi ngồi nhìn
một linh hồn vừa rơi ra khỏi xác
và lăn đi
trên đường phố
những chuyến đi lại bắt đầu
mùa mưa lạnh trên những tán cây vương đầy cánh mối
Tôi đến đây 1 sáng mùa hè
năm 1985
khi người hàng xóm vừa đi
chúng tôi không kịp chào nhau
tôi khóc
xé toạc bình minh trên vùng đất lạ
cõi người
mẹ dỗ tôi bằng khuôn mặt đầy mồ hôi
và đám tóc lòa xòa
tôi phải tập làm quen với mẹ tôi
người đàn bà của vùng nhiệt đới
bị chứng phong thấp
vì bùn sâu
mùa đông
rét cóng
Tôi đã thấy nhiều người chết
vì lòng đất đen gọi họ về
có những người đã chết trên tay tôi
nặng trĩu
những người đã cười với tôi
và nấu cơm cho tôi ăn
có cả những người từng giận tôi rất lâu
vì yêu
họ đã đi đâu
tại sao họ tới đây
tại sao tôi tới đây
trên mặt đất này
mùa hè đã đi qua
giờ là mùa thu
lành lạnh trên cánh tay
Tôi ngồi uống trà cùng con mèo trắng
và nghe nhạc từ chiếc kèn bên nhà hàng xóm
thổi vào đáy mắt
lồng lộng cánh đồng
mẹ tôi về một mình đi trên bờ ruộng
chênh vênh
cạnh mặt trời
hoàng hôn đỏ ối
gió thổi
Tôi uống cạn buổi chiều
thị xã
mênh mang
giữa đồng lúa trắng
đầy hương
mẹ về cùng những con châu chấu trên nón lá
như những dấu chấm than
cuối ngày
mây trắng
lênh đênh.