By Nguyễn Lãm Thắng, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
darkness is a grave buried by living eyesight
a painting I’ve drawn from recall
the silence in the hollows of the eyes, a voice from a distant horizon
my footsteps, my breathing
the weak and firm, steady short strides
like a current underwater bubbling in the heart of the moon
a marvel
only I know
like a burning candle on a coffin
extinguished, consumed steadily through prayers
like a voice not wholly heard
a gushing stream of wax hardening
me hardening in this noisy world
the gongs and incents couldn’t grasp such a fleeting life
pages of text needing a hand from the wind
to flipping the pages, so the vernacular may fly
_____
đêm tối là ngôi mộ chôn từng ánh mắt sống
là bức tranh tôi vẽ bằng ký ức
trong sự im lặng của hốc mắt là tiếng nói bầu trời rất xa
tôi bước bằng hơi thở của mình
những bước ngắn chậm mạnh mẽ và yếu ớt
như mạch nước ngầm sôi trong bụng trăng
thật kỳ diệu
chỉ mình tôi biết
như cây nến thắp trên chiếc quan tài
đã bị lời cầu nguyện ăn mòn dần đến tắt
như tiếng nói chưa hết ý
dòng bạch lạp loang ra và đông cứng
tôi đông cứng tôi trong thế giới ồn ào
những chuông mõ hương hoa không thấu hiểu được kiếp phù sinh tạm bợ
trang sách phải nhờ bàn tay của gió
lật từng trang cho ngôn ngữ phiêu bồng
3 replies on “DARKNESS IS BUT TEARS – BÓNG TỐI CŨNG LÀ NƯỚC MẮT (4)”
Such beautiful, powerful and evocative poetry! 😀🙏💛👊🎉💟💯👍🙌
LikeLiked by 1 person
Thanks Darell, I’ll pass on your message.
LikeLiked by 1 person
Your welcome and thank you Nguyen.
LikeLiked by 1 person