By Nguyễn Lãm Thắng, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
RIPPING OUT THE ENTRAILS OF NIGHT
Day, staring at the hazy pathways
Night, wilfully spying upon persons, blackened
Heaven and earth in a familiar rhythmic breath
Yin and Yang rubbing against each other – insects calling
To see what? The ambiguity ahead
Greeting whom? Upon our back the icy abyss
Lonely tombstones in a single hue
The world time again piling on the pain
To reach and break a piece of nowhere
Audible, in this endless life the screams for blood
Living is how long, yet to be human
In joy, cry, sadness laugh, there.
_____
MÓC RUỘT ĐÊM
Ngày, dòm mấy nẻo mù khơi
Đêm, se sắt ngó cõi người, tối đen
Đất trời thở, một nhịp quen
Âm dương cọ xát – tiếng rên côn trùng
Thấy gì? Đằng trước mông lung
Gặp chi? Thăm thẳm lạnh lùng phía sau
Hắt hiu mấy nấm mộ nhàu
Nhân gian còn đó nỗi đau chất chồng
Lấy tay bẻ một hư không
Đã nghe máu thét giữa mông mênh đời
Sống bao năm, chửa thành người
Vui cứ khóc, buồn cứ cười, thế thôi.