By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
SHE HAS TAKEN OFF HER SHOES
She picked up a pencil, to write poetry. She tried to focus her entire energy on the composition, but her fingers refuse to comply with the laws of creation.
She’s aware that’s it’s not normal. She has possessed once a blue moon; hence she couldn’t possibly be stuck. She stepped towards the window, drew about five circles. And within five minutes, she has shaken the world outside her window five times. She also smiled five times.
She placed down the pencil, took off her shoes, in bare feet left her room. She jumped and danced in the courtyard, counting how many times she’s jumped until she was satisfied before returning to her composition.
“The moon has set”, she cried aloud looking out the window. The five circles she drew has also disappeared. She put the pencil back into the desk draw.
Finally, she has completed the poem; she knew the two concepts, the vernacular, and the idea of taking one’s shoes off was always together tethered, like when there was no money left for groceries she fed the family with bread dipped in milk.
_____
NÀNG ĐÃ CỞI RA ĐÔI GIÀY CỦA MÌNH
Nàng lấy ra một cây bút chì, để làm thơ. Nàng tập trung hết sức cho sự sáng tạo của mình, nhưng những ngón tay nàng lại không chịu tuân theo quy luật của sáng tạo.
Nàng biết như vậy là không bình thường. Nàng đã từng có cả một mặt trăng màu xanh, như vậy thơ nàng không thể bí. Nàng bước về phía cửa sổ, bắt đầu vẽ một vòng tròn khoảng năm lần. Và trong khoảng năm phút, nàng lúc lắc khoảng không gian bên ngoài cửa sổ năm lần. Mỉm cười cũng năm lần.
Nàng nhặt lại cây bút chì, cởi giày, bước chân trần ra khỏi phòng. Nàng nhảy múa bên ngoài sân và đếm số lần đã nhảy, khi chán chê nàng quay trở lại việc làm thơ của mình.
“Mặt trăng đã lặn rồi”, nàng kêu lên như vậy khi nhìn ra cửa sổ. Năm cái vòng tròn mà nàng vừa vẽ cũng biến mất. Nàng cất cây bút chì vào hộc bàn.
Cuối cùng nàng cũng làm xong bài thơ, vì nàng biết việc cởi giày và chữ nghĩa là hai đề tài luôn gắn kết với nhau, như nàng vẫn chấm bánh mì vào sữa cho cả nhà ăn khi hết tiền đi chợ.