By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
10 POEMS
1.
“I’ve utilised
my entire vernacular,” the poem laughed, “and now,
it’s your turn,
speak.”
2.
poetry is the silence of a mother, until her child knows
how to speak.
3.
the poem yearns for a response
like a strong-will the making of a poet.
4.
“if you’re not a critic,” the poem said, “then shouldn’t you be out there creating?”
5.
Reading a bad poem is like watching a soccer game without a goal.
6.
no one can lend you
sadness
failures
for a poem
on the verge of dying
so sir, don’t bother keeping it in a draw
don’t pretend to be the only one climbing
endlessly a mountain
sir, nothing is ever interest-free
and that includes the apologies
don’t kid yourself
that a friend is an easy find
don’t throw around your charm
underhanded and despicably calm
defaulting
the old debts
a premonition
by a gunpowder kiln
or grace
a cardiac infarction
fatefully ours.
7.
reading a poem
you’re unaware
that
an orange
splitting
into halves
like rose
blooming
on a plate
a taste and they
spitting it out: “sour!”
and the wind
in a bundle ran
after
defaulting
night
scattering white salt
across the sky
hence the poem is a bit
salty.
8.
so many fashionable poems
hence now composing poetry, all you need is to
swing your hips fashionably
and that’s plenty.
9.
dead people are not absent
hence absence is not a poem
sometimes you see a poem falling
down
like a falling leaf
and the wind pushing it around
all over the street
don’t pick it up and brag about it
con people
10.
the poem just printed
like yellowing paper
thoughts of bright blooming white flowers
dancing like leaves in the trees
in each turning page the extending vastness of the poem
like a cloud curled up
the day I took the poem home in my pocket
listening to the flashing thunder inside a dusty storm
the rain dampening sadness
sometimes, if I’m lucky
opening it, able to see my dream
one hundred pages
in black and white or possibly yellowing
accordingly curling up by each forward skip
amidst this world
and in the back of the pages
I could still see
your two eyes
your story
dripping
all over the place.
_____
10 BÀI THƠ
1.
“tôi đã sử dụng
hết ngôn ngữ của tôi,” bài thơ cười, “và bây giờ,
đến phiên
anh được nói.”
2.
thơ là sự im lặng của người mẹ, cho đến khi đứa con của mình
biết nói.
3.
bài thơ mong nhận được phản hồi
nhưng sự cứng đầu làm nên thi sĩ.
4.
“nếu bạn không phải là nhà phê bình,” bài thơ nói, “vậy sao bạn không sáng tạo đi?”
5.
đọc một bài thơ dở là bạn đang xem một trận bóng đá mà không có cầu môn.
6.
không ai cho anh vay
những nỗi đau
những lần vấp ngã
những gì làm
bài thơ suýt chết
anh đừng cất vào ngăn kéo
đừng giả vờ như một mình đang leo
triền núi
anh đừng nghĩ mọi thứ không lãi suất
kể cả lời xin lỗi
đừng tưởng
dễ dàng có một người bạn
đừng lãng mạn
quá tay thành khốn nạn
các khoản nợ cũ
vay mà không chịu trả
là điềm báo trước
của lò thuốc súng
hay ân sủng
cơn nhồi máu cơ tim
của số phận chúng ta.
7.
đọc một bài thơ
bạn cũng không
biết gì
về một quả cam
tách ra hai
nửa
như đoá hoa hồng
nở ra
trên đĩa
có người nếm
rồi phun ra: “chua quá!”
và gió
cuốn gói ra đi
sau khi
quịt nợ
đêm
rải muối trắng
khắp bầu trời
làm bài thơ hơi
mặn.
8.
quá nhiều thơ cách tân
nên bây giờ làm thơ, bạn chỉ cần
múa tân
là đủ.
9.
người chết không phải vắng mặt
nên sự vắng mặt không là bài thơ
đôi khi bạn thấy bài thơ rơi
xuống
như lá rụng
và gió xô đẩy nó
lăn tăn trên vỉa hè
bạn đừng nhặt nó mang khoe
như trò lừa đảo
10.
bài thơ vừa mới in
nhưng trang giấy đã ngả vàng
chỉ có ý tưởng nở hoa trắng toát
và câu chuyện nhảy múa như lá trên cây
trang giấy lật đến đâu bài thơ bao la đến đấy
như đám mây cuộn tròn
ngày tôi nhét túi bài thơ mang về
nghe sấm chớp trong cơn mưa bụi
cơn mưa làm ướt nỗi buồn
thỉnh thoảng, nếu may mắn
tôi mở ra sẽ gặp giấc mơ
của hàng trăm trang giấy
trắng và đen hay đã ngả vàng
nó cuộn tròn theo những bước nhảy
của lưng chừng nhân gian
phía sau trang giấy
tôi vẫn thấy
hai mắt của bạn
cùng với câu chuyện
đang chảy ra
lênh láng.