By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
the poem
it’s not poison
nothing but candy
in flimsy scrunched up silver wrappers
you swallow it and realise
angels do not exist
you’ve wasted your life
a blue birthmark on your forehead
soon on a trip
and you’re not too old
you look around
but there’s no one left
history
invariably do not welcome losers
it throws at our faces
viruses and poison
the weight of a nation
+++
we live a happy life
when our husbands are sick
we live a happy life
when our fathers are dead
we live happy lives
when our children are hungry
gosh what a glorious nation
please forgive us
_____
bài thơ
không phải thuốc độc
đó chỉ là những viên kẹo
gói trong lớp giấy bạc bị hỏng
bạn nuốt và biết rằng
các thiên thần không tồn tại
bạn bỏ lỡ cuộc đời bạn
với vết chàm màu xanh trên trán
trên chuyến đi muộn
khi bạn chưa quá già
bạn nhìn quanh
và không thấy ai ở đó
nhưng lịch sử
thường không đón chào những người thất bại
nó ném vào mặt chúng ta
thuốc độc, và những con virus cân nặng
bằng một đất nước
+++
chúng tôi sống hạnh phúc
khi chồng của chúng tôi bị bệnh
chúng tôi sống hạnh phúc
khi cha của chúng tôi bị chết
chúng tôi sống hạnh phúc
khi con của chúng tôi bị đói
ôi đất nước tuyệt vời
xin hãy tha thứ cho chúng tôi
Cái gì nhẹ như gió
Đâm sâu chẳng tý máu
Một thế giới không màu
Một bầu trời đầy sao.