By Thái Hạo, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Upon the autumn pavement
spawn from the cracks the destruction of time
a single yellow alder
bewildered at first light
I thought of my mother
my love
myself
the uneven tumultuous times
upon our homeland
pushed back together broken pieces of the past
like fading pages of a book by the season
like the dotted broken fonts on the screen
fingers grasping holding onto endless nothing
I’m here watching the clouds in the sky break
into drifting petals
upon the land
floating
corroded by each breath
a season of departure.
_____
Trên sân gạch mùa thu
từ trong vết nứt của thời gian tàn phá
một cây đông hầu vàng
ngơ ngẩn sáng nay
tôi nghĩ về mẹ
về em
và về tôi
về những tháng năm không lành lặn
trên đất quê hương
ngày tháng đã xếp lại như gạch vỡ sau lưng
như những trang sách phai mực theo mùa
như font chữ vỡ trên màn hình
những ngón tay bấu chặt vào khoảng không vô tận
tôi ngồi nhìn mây trắng vỡ trong trời
thành những đám hoa trôi
trên xứ sở
lênh đênh
gọi mòn tiếng thở
mùa đi