By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Her name is APRIL LEE.
she is thirty-eight
she’s not a child
she’s been married twice
she does not want to get hurt
please don’t hurt her
she can’t recall
she’s afraid.
she has no strength left
she has to take care of her children
she has no desire anymore to be the Sun
brightening anyone else’s heart
she’s moving forward
no, she’s running
away.
everyone else must pick up the pieces
not her
she doesn’t want to know.
she resides in a village without recall
the walkways without mind nor memory
a house number used to be a desperate maddening dream
a home, parting of ways
endless rupture.
she’s no longer of this world
the smallest movement meant
blood
tears
all she has left is her face for a long time now
in a place
people in madness
love and hate
knows only
cash cash cash cash
and the power
to allocate what’s left on someone else’s shoulder.
_____
Em tên là LÊ THỊ THÁNG TƯ.
em ba mươi tám tuổi
em không còn là một đứa trẻ
em đã có hai đời chồng
em không muốn bị tổn thương
đừng ai làm em đau
em không còn nhớ
em sợ.
em không còn sức mạnh
em phải nuôi con
em cũng không muốn làm mặt trời
chói qua tim ai nữa cả
em đang đi
không, em đang chạy
ra xa.
mọi người phải làm những gì còn lại
không phải em
em không biết.
em đang ở ngôi làng lãng quên
đường không trí nhớ
số nhà là giấc mơ cuồng điên một thuở
ngôi nhà là tan vỡ
không nguôi.
em không còn trong thế giới
một chút xíu cũng làm rơi
máu
và nước mắt
cũng lâu rồi, em chỉ còn có mặt
ở một nơi
mà mọi người
yêu phát điên, ghét phát điên
chỉ còn biết
tiền tiền tiền tiền
và cái quyền
đặt những cái còn lại lên vai người khác.