By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
how could a poem walk pass quicksand
without leaving
a footprint?
like ghost
we pass by
too scared to
look
our very own
shadow
a sophisticated drunk
asked: sweetie
you like that, right?
yes, yes, yes of course
I love it
so good. Yes…
better there
with your finger
stir the quicksand
leave not a mark
a footprint.
_____
làm sao bài thơ đi qua bờ cát lún
không để lại dấu chân
người ?
như bóng ma
chúng ta đi qua
không dám
nhìn
cái bóng của chính chúng
ta…
một quý ông say rượu
hỏi: em vẫn
còn thích chứ?
dạ, dạ, vâng ạ
em vẫn còn
sướng. ai sương cho sáo
sao móc ngón tay
loay hoay
với bờ cát lún
không dấu chân
người…