By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
To be silent.
we know what is unspeakable
to each one of us
drifts endlessly
between the ears and darkness
and we reside amongst all of it
like a letter written in the wind.
letters
extremely
short(& sweet)
like a shard of glass(Thủy Tinh)
when Sơn Tinh was foraging
the words one thought meant waiting
silent
like a box tightly sealing up
months years
years months
months years.
only the hair
yet grey
like bells ringing
useless
when no one prays
Who will bear
the silence of the body
together with poetry’s spirit
split
into two
causing her to bleed?
don’t be startled
how could any falling
light
make a sound?
silent
like her
now, intangible.
_____
Ðể im lặng…
chúng ta biết rằng sự vô ngôn
trong mỗi chúng ta
luôn luôn trôi
giữa hai tai và bóng tối
và chúng ta sống giữa những điều đó
như lá thư viết ra trong gió…
những lá thư
nghiệt ngã
ngắn gọn
như mảnh Thuỷ Tinh
khi Sơn Tinh tìm kiếm
những lời nói tưởng là chờ đợi
im lặng
như một cái hộp đóng kín
tháng năm
năm tháng
tháng năm…
chỉ có tóc
là chưa bạc
ngay cả tiếng chuông
cũng vang lên vô ích
khi không ai nguyện cầu
ai sẽ chịu
sự im lặng của cơ thể
cùng tinh thần của thơ
đã vỡ
thành hai mép
làm em chảy máu?
đừng giật mình
làm thế nào ánh sáng
rơi
mà gây ra tiếng động?
im lặng
như em
giờ không trọng lượng…