By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
flat on your back you looked at the sky
not a single star there tonight
like the illumination of gold?
like her in yearning
loose like the soft rain
with enough gaps for the letters in poetry
flatten like gold sheets
stamped with SJC
the youth paper reported as
black market.
too long
residing on the roof
they’re like the Sun
hence the people are fatten with gold to melting snow
soon to starve so who cares right.
better than the glory of training to be an up standing example
forever glorious
they step away lightly
their forehead and hair
like a pair of our hands grasping at nothing
it’s the entrails of the people hung up because of the hair
the scanty beard
shivering like the 2 million people in 1945
starved to death by fascist Japanese
do we have the strength to ask:
do our fingers have enough strength to fiddle
with the old keyboard
rambling on about some poem
the dozens tons of gold, nothing but an echo
at auctions thereafter
starvation strength enough
in returning poetry
in another poem?
or do we simply fan out both our hands
like beggars staring at the sunlight
staring at them on the roof
worried they might slip and fall
to receive from them smiles from afar
falling
gently
with pity.
_____
bạn nằm ngửa nhìn lên trời
không thấy ngôi sao nào đêm nay
giống như vàng đang tỏa sáng?
như em ngày nhớ
lỏng lẻo mưa mềm
thậm chí còn có đủ chỗ
cho các chữ cái của thơ được ép lại như vàng miếng
đóng dấu SJC
mà báo Thanh Niên đã nghi
là vàng lậu…
quá lâu
họ đã ở trên nóc một mái nhà
họ gần như là mặt trời
nên nhân dân rửng mỡ với vàng và sau đó chảy tan như tuyết
chắc sắp sửa rồi đói hết biết…
hơn cả sự vĩ đại của học tập và làm theo những tấm gương
cũng đời đời vĩ đại
họ bước đi nhẹ nhàng
mái tóc và vầng trán của họ như hai bàn tay
của chúng ta hàng ngày vái lạy vào không khí
đó là dạ dày của nhân dân bị treo lên bởi một mái tóc
và chòm râu thưa
nó run rẩy như 2 triệu người năm bốn lăm
bị phát-xít Nhật bỏ cho chết đói
và chúng ta có còn sức để hỏi:
các ngón tay của chúng ta còn đủ sức để chơi
vào bàn phím cũ
lải nhải một bài thơ
mà mấy chục tấn vàng chỉ là tiếng vọng
cho những lần đấu giá tiếp theo
cái đói có đủ mạnh
để mang lại thơ
một bài thơ nữa?
hay chúng ta sẽ xòe hai bàn tay
như ăn mày đứng nhìn nắng
nhìn họ trên mái nhà
cứ lo họ trượt chân té ngã
và nhận từ họ những nụ cười từ xa
rơi rơi
nhẹ nhàng
thương hại…