By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
The Death Vessel
1.
I’m
the autumn, the falling leaves
a philosophical journey heading for oblivion
The apples fall like teardrops
red bruises searching for an escape
Time for due departure, farewell
to find me again
before any further transgression
2.
As for you, have you built your death vessel?
make it with care because you’ll need it
Rain like the apples will fall
thick, like thunder and lightning, upon the soil
void of trees void of forests
void of receding water
And the hint of death like the smell of ashes
because of your last cooked meal
Can you still smell it?
On the purple bruised body, a scared soul
you saw yourself curled up; face scrunched up because of the cold
the wind howling through your ears, your mouth and any remaining holes in you
3.
Will, a man, be able to create
his vessel from a cloak?
With a dagger, ammunition, people bruise don’t they
destroy their life
but is it a vessel?
Tell me, is it THE vessel?
You’re silent and withdrawn.
4.
We must discuss this knowing silence
the endearing silence
the property of a vigorous heart
How may we create such silence without death?
5.
You must build a vessel
since you’re embarking on the longest journey
about set foot into oblivion
And death in itself, death this time will be agonisingly longer
you’re choking like long ago when Mother fed you a bit too fast
before you resign and fall
You are black and blue, tender
while our souls try to escape from the despicable
silent bruises
Water as it turns out not colourless
it has the colour of endless
darkness
It sometimes likes now cleanses the scar in our heart
where ever you point at there’s a flood
Floods present there on our body
we don’t have to look far
Oh, remember to build your vessel of death, and a small coffin packed with food, wine for the gloomy swim towards oblivion.
6.
Our body when we die
shall shatter into pieces, and timidly our soul
gets washed away as the dark flood rise
reaches our throat
We’re dying; we’re dying, we are all dying
and nothing ever remains
the flood of death pressing and we’re sinking
and soon it will spread across the world
and it will be impossible to escape it
We’re dying, we’re dying, our body slowly dying, and our have strength abandoned us,
our soul naked in the night rain
we’re sitting in the last branch ever
because the forest has abandoned us for paradise(with the Creator)
7.
We’re dying; we’re dying, hence whatever we do
it’s a preparation of death; we built a vessel for our soul
upon death, the longest journey
A small vessel, remember, with a full supply of sustenance
because the soul is always craving for sustenance
otherwise, it lacks the energy to move on
And we should launch the vessel now
even after death
place courage, faith
upon the last course of water
even in the dark, we will row the vessel
because we don’t have a gate
Without a gate, there’s no dock, no place of departure
just darkness and the days growing dimmer
floods are soundless
and there’s no other way
nothing but a small vessel, and she’s gone
she’s gone or is she still there?
We are nihilist
8.
And everything will fade, our body
will entirely disappear, vanish, wholly gone
the darkness above as dense as below
we stop breathing
And it is not the end, but oblivion.
9.
And from within the eternal, a fragile thread
divides itself upon light and darkness
a smoking delusion, a little over the top
blue and pale in the dark
Is it an illusion? Or does the smoke has a purpose?
so Mother has enough time to alert people, call them back
to welcome the dawn
returning even when life now is an oblivion
Wait, just wait, tiny vessel
drifting, atop the resounding grey of death
In flood a dawn drowning
Wait a bit longer; there’s a hint of bright yellow in the dawn rain
like that of Paustovsky, no matter the chill in our soul, a rose
blooming, and life will begin again
oozing as fragrant as blood
10.
The withdrawing flood, our body like an old tire(blunt tread)
slippery
but the road emerging a little odd
on the small boat on the way home, wavering tossed about
anxious upon a flood in red the hues of a wedding dress*
weakly she steps out(to greet her new family), into a house
swaying as though it was ever forgotten
Remember to build your death vessel,
you will need it.
Because the journey into oblivion is waiting for you
this very night.
*Traditional Vietnamese wedding dress is traditionally red
_____
Con tàu chết chóc
Tôi
đang là mùa thu và lá rơi
và hành trình triết học hướng tới sự lãng quên
Những quả táo rơi xuống như những giọt nước mắt
màu đỏ bầm tìm lối thoát
Và đã đến lúc phải ra đi, tạm biệt
tìm lại tôi
không thôi tôi sa ngã
Còn bạn, bạn đã đóng con tàu tử thần của bạn chưa?
hãy đóng thật cẩn thận vì bạn sẽ cần đến nó
Mưa như những quả táo sẽ rơi
dày, như sấm sét, trên nền đất
không còn cây không còn lá rừng
không còn rút nước
Và cái chết phảng phất như một mùi tro
vì bạn đã kịp nấu bữa cơm cuối cùng
Và bạn vẫn có thẻ ngửi thấy nó?
Trong cơ thể bầm tím, linh hồn sợ hãi
bạn thấy mình co rút lại, mặt nhăn nhó vì lạnh
gió thổi qua lỗ tai, lỗ miệng và các lỗ còn lại của bạn
Và liệu một người đàn ông có thể tạo ra
chiếc thuyền của riêng mình bằng một chiếc áo choàng không?
Với dao găm, súng đạn, con người có thể
bầm dập hoặc phá bỏ cuộc đời mình
nhưng đó có phải là một cái thuyền không?
hãy nói cho tôi biết, nó có phải là cái thuyền không?
Bạn chìm và im lặng
Chúng ta hãy nói về sự im lặng mà chúng ta vẫn biết
rằng sự im lặng lẽ ra rất đáng yêu
của một trái tim mạnh mẽ
Làm thế nào chúng ta có thể tạo ra sự im lặng này mà không phải là cái chết?
Bạn hãy đóng một con thuyền
vì bạn phải trải qua một cuộc hành trình dài nhất
bạn đi vào quên lãng
Và chết cái chết, cái chết lần này hơi dài và đau đớn
bạn sặc mấy lần như ngày xưa Mẹ đút ăn hơi nhanh
rồi mới chịu gục ngã
Bạn bầm dập, thâm tím nặng nề
linh hồn chúng ta đang thoát ra khỏi
vết bầm tím lặng im tàn nhẫn
Nước hóa ra không phải không màu
nó có màu đen tối và
vô tận
Nó có khi lần này lại đang rửa sạch vết thương lòng của chúng ta
chứ chỉ đâu là lũ lụt
Lũ lụt chỉ ở trên cơ thể của chính chúng ta
không ở đâu cả
Ồ, hãy nhớ đóng con tàu tử thần của bạn, và một chiếc hòm nhỏ có đầy thức ăn, với rượu
cho chuyến bơi đen tối đi vào quên lãng
Cơ thể chúng ta khi chết đi
sẽ vỡ ra từng mảnh, và linh hồn rụt rè
bị cuốn trôi, khi cơn lũ đen tối
nổi lên ngang cổ họng
Chúng ta đang chết, chúng ta đang chết, tất cả chúng ta đều đang chết
và sẽ không có gì ở lại
cơn lũ tử thần đang nhấn chìm chúng ta
và chẳng bao lâu nữa nó sẽ vươn ra cả thế giới
không làm sao thoát khỏi
Chúng ta đang chết, chúng ta đang chết, cơ thể chúng ta đang chết dần và sức lực rời bỏ chúng ta,
linh hồn của chúng ta trần trụi trong cơn mưa tối
chúng ta đang ngồi trên những cành cây cuối cùng của cuộc đời chúng ta
vì rừng cũng bỏ chúng ta về trời cùng Thượng Đế
Chúng ta đang chết, chúng ta đang chết, vì vậy tất cả những gì chúng ta có thể làm
là sẵn sàng chết, và chúng ta đóng một con tàu
để tử thần sẽ chở linh hồn đi trên hành trình dài nhất
Một con tàu nhỏ, nhớ là có nhiều thức ăn
vì linh hồn sợ đói
không đủ sức ra đi
Và bây giờ chúng ta hãy hạ thủy con tàu
ngay cả khi đã chết
để lòng dũng cảm, đức tin
trên dòng nước tận cùng
chúng ta vẫn chèo thuyền dù tăm tối
vì chúng ta không có một cánh cổng
Không có cổng không bến cảng, không có nơi nào ra đi
chỉ có bóng tối ngày càng đen
lũ lụt không có âm thanh
và cũng không còn phương hướng nào nữa
chỉ con thuyền nhỏ ở đó, nàng đã biến mất
nàng đã đi rồi hay vẫn còn ở đó?
Chúng ta là hư không
Và mọi thứ biến mất, cơ thể chúng ta
hoàn toàn biến mất, biến mất, hoàn toàn biến mất
bóng tối ở trên cũng nặng nề như phía dưới
chúng ta không còn thở nữa
Đó không phải sự kết thúc, nó chỉ là lãng quên
Và từ cõi vĩnh hằng, mảnh mai một sợi chỉ
tự phân tách trên bóng tối với ánh sáng
một ảo ảnh bốc khói hơi cao một chút
xanh xao trong bóng tối
Nó là ảo ảnh? hay làn khói đã bốc cao lên một chút
để mẹ còn kịp kêu cho mọi người quay lại
cùng chờ bình minh
buổi bình minh trở lại dù cuộc sống đã lãng quên
Chờ đã, chờ đã, con thuyền nhỏ
trôi dạt, bên dưới màu xám xịt chết chóc
của một buổi bình minh ngập lụt
Đợi chút, một màu vàng rực trong bình minh mưa
của Paustovsky, dù linh hồn có lạnh lùng, một đóa hồng
bừng lên, và cuộc sống lại bắt đầu
chảy ra và thơm như máu
Nước lũ rút đi, thân hình của chúng ta như một cái lốp xe bị mòn
hơi trơn khó bám
nhưng con đường lúc này lại nổi lên một cách kỳ lạ
trên con thuyền nhỏ bé đi về nhà, chùng chình lao xao
trên dòng lũ lúc này màu hồng như áo cưới
và nàng yếu đuối bước ra, vào ngôi nhà
lại đung đưa như chưa từng bị quên lãng
Nhớ hãy đóng con tàu chết chóc của bạn
bạn sẽ cần nó.
vì chuyến đi vào lãng quên đang chờ bạn
từ đêm nay…
9 replies on “Lê Vĩnh Tài | The Death Vessel (223)”
I love how you written this. A beautiful blend of autumn in a metaphorical way to abuse… So perfectly matched. I too ha e written one of a similar topic called the fall. Do check it out. Would love your thoughts 😊✌
LikeLiked by 1 person
wll
LikeLike
will do
LikeLiked by 1 person
Thankyou so much:)
LikeLiked by 1 person
Reblogged this on johncoyote and commented:
Powerful words shared by talented writer.
LikeLiked by 1 person
Thanks John.
LikeLiked by 1 person
You are welcome dear poet. I enjoyed your work today.
LikeLiked by 1 person
This poem is amazing dear poet. I liked the use of the two languages. You shared thoughts and wisdom on many things. A enjoyable read.
LikeLiked by 1 person
Always a pleasure, thank you.
LikeLiked by 1 person