By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Sometimes in the West Highlands the wind during the dry period
pushes you to tears.
neither happy nor sad
it’s like a bell
you and the wind embracing each other
as the Cathedral opens up
in hymns.
you find yourself suspended amidst it
even as the abyss is right at the edge of your life
the young woman fingers fanning out on the piano in the distant
as though she’s fanning them over a fire
like a crystal, you vibrate
on the scent of her hair
as though from within an Eden deep in water
you missed a step
or two
the bar owner fixed you a drink
as soon as you sat down
with a battery-operated butterfly
Made in China
you’re madly preoccupied with it
thoughtlessly.
it’s chilly outside
and quiet
like a whale swimming around everyday blowing water
in resignation
poetry salvaged a corpse from the garden
like dead leaves
in autumn
It looks like it’s the corpse of a young blind woman
an old movie.
_____
Đôi khi cái gió của mùa khô Tây Nguyên
làm bạn muốn khóc.
cũng chẳng phải niềm vui hay nỗi đau
nó giống như một chiếc chuông
bạn và gió ôm lấy nhau
khi nhà thờ Chính Toà bắt đầu
tiếng hát…
bạn thấy mình lơ lửng ở giữa
mặc dù vực thẳm ở ngay mép cuộc đời bạn
cô gái đang xoè tay trên đàn piano phía xa kia
như xoè tay trên lửa
bạn run rẩy như pha lê
hương vị mái tóc cô gái
như từ một khu rừng chìm sâu dưới nước
bạn hụt bước
mấy lần
người chủ quán đã làm cho bạn một thức uống
khi bạn đến ngồi
với con bướm hai cánh vẫy bằng pin
của Trung Quốc
bạn mân mê như người điên
không biết nhớ…
trời giá lạnh bên ngoài
và sự im lặng
như một con cá voi bơi và phun nước mỗi ngày
trong sự cam chịu của chúng ta
thơ nhặt được một xác chết trong vườn
như xác lá
của mùa thu
giống như cô gái mù
một bộ phim đã cũ…