By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
lost for words
when you disappeared from Facebook
there are those
who wants to eat you alive
the photographs you’re tagged
exploding, and
its undercurrent
rhythm, turning the poems
into scars
someone said
you’re no longer a poet
you’ll find many of them
in the shadows, many
like shimmering diamonds
you’re no longer a poet
your dream, once
dripping, the shimmering
indignation of the questions
by those who thought
you unfriend them
in a country full
of deadly sins
a ghost
looked into your eyes
asked you
to blow
smoke up
people’s ass
laughing
triumphant
they stare
until they see
all the people looking for you, through
a mirror
in six broken
pieces
of a coffin.
_____
nói không thành lời
khi facebook của bạn biến mất
có người
muốn ăn cả linh hồn của bạn
những hình ảnh bạn đã đánh dấu
có tiếng nổ, và
âm thanh bên dưới
nhịp điệu, câu thơ đã thành
các vết sẹo
có ai đó nói
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
bạn sẽ thấy nhiều người
bóng tối, nhiều người
lấp lánh viên kim cương
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
giấc mơ, một khi
chảy xuống, sự long lanh
của câu hỏi hóc búa mà
nhiều người tưởng bạn đã
unfriend họ
trên đất nước đầy
những tội lỗi chết người
một cái bóng ma
nhìn vào mắt bạn
chạm vào môi
một cái ống thổi
đu đủ
cười
nhe răng
chiến thắng
họ nhìn chằm chằm
cho đến khi họ thấy
mọi người tìm kiếm bạn, trong một tấm
gương
có sáu mảnh
vỡ
của một cái áo quan…
2 replies on “Lê Vĩnh Tài | no. 18:38 – lost for words when you disappeared from Facebook”
❤️
LikeLiked by 1 person
😀
LikeLike