By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
the clouds give us each
a red leaf
it doesn’t fall leaving its branches
to spin, fly
higher and higher
it looks down at the mountains
and the clouds
or junk at bargain stores
their owners carry the world
on their shoulders
the clouds alone
wear clothes in grey
dotted
with black
until towards the end, the clouds are tired, cries
as for the earth, only a quarter of it floats
while the remaining three quarters sinks
in tears
the day passes by oblivious
upon a patch of wet grass
we think only of the adventures
of the rain, refusing the invitation of all those
who remained at the gathering
rushes
home.
because Mother is waiting
the insomniacs
they’re wandering around
asking:
– only until we can rescue them?
it’s not just about
thousands of eyes watching, bleeding
from every vein
of their body
_____
mây cho mỗi chúng ta
lá đỏ
nó không phải rơi mà từ bỏ cành
để xoay, bay
cao hơn và cao hơn
nó nhìn xuống ngọn núi
và đám mây
hay các quầy hàng của các nàng hàng xén
các nàng đang gánh cả thế giới
trên vai
riêng đám mây
nó mặc áo màu xám
màu đen
lốm đốm
cho đến khi cuối cùng đám mây mệt mỏi và khóc
bản thân trái đất cũng chỉ nổi lên một phần tư còn lại
ba phần tư bị chìm
nước mắt
ngày đi ngang qua thơ dại
trên một vạt cỏ ướt
chúng ta chỉ nghĩ về cuộc phiêu lưu
của mưa, từ chối lời mời của mọi người
ở lại cuộc vui
để vội
vã ra về…
vì mẹ đang chờ đợi
những người mất ngủ
họ đang lang thang
và hỏi:
– đến khi chúng ta sẽ giải thoát họ?
không chỉ câu chuyện
hàng ngàn ánh mắt chảy máu
từ các tĩnh mạch
của cơ thể