By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
a river, a poem, the forest, the night.
a poem disguised as a river
so away they can throw
a dead body
your feet wet
after a few days
the corpse becomes a source of life
when some guy
a PhD professor sticking his butt out
holding up a gyroscope
in the wind, searching for the dream prize
a river never
knows how to walk
upon such a path
your tiny limited horizon
which destiny has combed like hair
you swallow and digest the loneliness
because of the claws
on both of your feet
helped you grasped the fact that loneliness is a kind of joy
that is
impenetrable
like the poem could never be a thief, the night
eventually consumes even the moon
swallow whole the Sun
just in one morning
night, it’s not “hang động” or cave
genial, light like a dream
you and the poem
thought it could not
so you steeped yourself in a soft dark matter
that belongs to everyone and the night
that day
_____
dòng sông, bài thơ, khu rừng, đêm…
bài thơ giả mạo dòng sông
để người ta có thể ném xuống
một xác chết
bạn chỉ bị ướt đôi chân
sau đó một vài ngày
xác chết thành sự sống
khi một ông
giáo sư tiến sĩ chổng mông
cầm một con quay
trong gió, đi tìm và giải mộng
dòng sông không
bao giờ biết bước đi
con đường đó
là phạm vi giới hạn nhỏ bé của
bạn, được định mệnh chải như tóc
và lông, bạn nuốt nỗi cô đơn vào lòng
bởi móng vuốt
của hai bàn chân
bạn biết sự cô đơn là niềm vui
không thể
xuyên qua
như bài thơ không thể là kẻ cướp, đêm
ăn mòn cả mặt trăng
nuốt chửng mặt trời
chỉ trong một buổi sáng
đêm, không phải là cave hay hang động
ấm áp, nhẹ như giấc mơ
bạn và bài thơ
nghĩ rằng nó không thể
bạn đắm mình trong chất lỏng màu đen
của mọi người và đêm
hôm đó