By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Here’s a cool talent
that’s destroying you right now.
though you will never reveal its secret
everyone will try to guess:
you write like other poets
made lots of people cry
when they read a message like
odd number.
though you want to be compared to
Nobel writers
you never get a chance to be ashamed of what you want to hear
since straight after you’re dead
at some celebration
now it’s hard to get you on the phone
not that you’re always shouting: great
you have other moves
there are plenty of more fearful terminologies
like: disruptive innovation
new formalism
central mediation.
Who are the people you’re looking for
in our poem?
because we are the words
that you will never be able to end
whatever the poem may give you, that is: it’s
an unavoidable torment of your conscience
you’re prepared to sacrifice everything to get what you want
you’re content
you accept now that everyone has their chin up spitting
and this made you laughed
you enjoy pitying people
because you have a good heart
Yet you’re afraid ever to mention anything about love?
Nor anything to do with fate?
That has pulled us closer to each other, breaks us apart.
a mumbling that sounded very human
in all of our poems
what it would feel like to truly live
unlike any other
you want to be king because of hard work
take for yourself the power to praise
poetry
because you like to jest
you’re unaware that poetry is very dangerous
your true self is within it
revealed
like the most pronounced personal pronoun
that you keep saving
wasting
your energy
pretending
after a class on the colour
you use to rub your face in, every day.
_____
Có một khả năng thú vị
đang tàn phá bạn…
dù bạn không bao giờ hở ra bí mật
mọi người cứ đoán:
bạn viết như các nhà thơ
làm nhiều người đã khóc
khi đọc một tin nhắn
số lạ…
mặc dù bạn muốn được so sánh với
những nhà văn Nobel
cái âm thanh bạn thích nghe và không kịp xấu hổ
vì bạn sẽ qua đời ngay sau đó
tại một bữa tiệc
bây giờ không dễ nói chuyện với bạn qua điện thoại
không phải lúc nào bạn cũng thốt lên: tuyệt vời
bạn có chiêu khác
với rất nhiều từ ghê tởm
như: chiêu thức sáng tạo
tân hình thức*
giải trung tâm…
con người thật nào bạn đang tìm kiếm
trong bài thơ của chúng tôi?
bởi vì chúng tôi là những ngôn ngữ
mà bạn không thể nào kết thúc
những gì bài thơ mang lại cho bạn, đó là: sự giày vò
lương tâm bạn không thể né tránh
bạn sẵn sàng làm tất cả để có điều bạn muốn
bạn có thể hài lòng
bạn nghĩ mọi người đang ngửa mặt lên trời phun nước bọt
và bạn bật cười
bạn thích thương hại mọi người
do bạn tốt bụng
nhưng sao bạn không bao giờ dám nói về tình yêu?
hoặc thậm chí những gì là số phận?
đã kéo chúng ta lại gần nhau, đẩy chúng ta xa nhau…
một giọng nói thì thầm rất con người
trong tất cả các bài thơ của chúng tôi
những gì nó cảm thấy như được sống
không giống như bất cứ ai
bạn muốn làm vua bằng cách cố gắng
giành lấy quyền khen tặng
cho thơ…
vì bạn thích đùa
bạn không biết thơ thực ra rất nguy hiểm
con người thực sự của bạn trong nó
sẽ bị lộ ra
như một đại từ nhân xưng mạnh mẽ nhất
mà bạn cứ cất
công
giả vờ
tận đâu
sau lớp phấn màu
hàng ngày bôi trên gương mặt bạn…