By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
When a poem has to keep denying
what is written.
at that very moment
its eyes is a flame
don’t pretend
it is beyond you, a godsend
not any kind of conversation
nor your ramblings
don’t be nasty
weaving intrigue
like a shopping basket
paying for the anecdote
the poem also need to shop
the basket carries
poetry’s bread and sauces.
you should try not to get sultanas
mixed up with nipples
stop pushing the point if you don’t know
don’t crawl around under
poetry’s bed.
now on the flipside
if the poem speaks up
like a movie about a star
don’t be a pain
pretending there’s nothing to see
then try to be a friend.
the broadcasts these days
all damp with poetry’s
bluff
like blood flowing
along with the scars caused by your damn rambling
you’re like a sloshy
yellow puddle
a crime scene
set up as the colours of the spring
the poem ancient and old
while you’re a child on breastmilk
and you claimed you had composed poetry.
_____
Khi một bài thơ phải từ chối
những điều viết ra của chính nó…
lúc đó
mắt nó có một tia lửa
bạn đừng có giả vờ
đây là câu chuyện của thánh thần
không phải cuộc trò chuyện
huyên thuyên của bạn
bạn cũng đừng khốn nạn
giả vờ thêu dệt xung quanh
như một cái giỏ đi chợ
mua về giai thoại
dù rằng bài thơ cũng phải đi chợ
với một cái giỏ
đựng bánh mì và nước chấm của thơ…
nhưng bạn đừng lầm
nho khô với hai núm vú
bạn không biết thì đừng có cố
chui vào gầm giường
của thơ…
mặt khác
khi một bài thơ lên tiếng
như bộ phim của một ngôi sao
bạn đừng làm phiền
giả vờ như không có gì để xem
rồi mân mê làm quen…
truyền hình lúc này
đang ướt đẫm câu nói mớ
của thơ
như máu chảy dọc theo
các vết thương do bạn chém gió
bạn giống như một vũng
mềm và màu vàng
mà hiện trường vụ án
dựng lên là màu hoa của mùa xuân
bài thơ rất già và cũ
bạn là đứa con nít còn đang tuổi bú
khi nói rằng bạn đã làm thơ…