By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
the day you bring the poem home
like a gift
worth about two dollars
(more than forty-thousand dong)
after a long bloody fight
everything shredded to bits
the poem in a million pieces
you taught me that
we should reduce our intake of sadness
take another bite of happiness
don’t dwell
fake it till you make it
afoot, I
kicked it aside like a pile of rags
take back
the joy
no matter how
ridiculous
a lesson to remember
in life, even with thoughts of indiscretions
correct?
I know what you will give me
hence I’m in halves, allow the one half
to dangle
since you’ve already crawled in
touching fiddling, it is the reason I believe
you allowed my existence
not because
the cracks on the moon are by your hand
to then
raise
the tides within our veins
for what?
that’s the reason why the wind
throw us around the entire night
blatantly
like
that.
_____
6ngày bạn mang bài thơ về nhà
như một món quà
giá hình như một hay hai đô-la
(nhiều hơn bốn chục ngàn)
sau một trận tan đàn
xẻ nghé, bài thơ
thành một triệu mảnh vỡ
điều bạn dạy cho tôi
là chúng ta bớt những miếng buồn
cắn thêm miếng vui
đừng ngậm ngùi
cứ làm sương cho sướng
dưới chân tôi, tôi đá
nó sang một bên như mớ giẻ
rách, và lấy lại
niềm vui
dù hơi
nham nhở
một bài học nhớ
đời, mặc dù, đó là suy nghĩ phạm tội
phải không?
tôi biết những gì bạn sẽ cho tôi
nên tôi tách đôi ra, để một nửa
của tôi đong đưa
vì bạn chui vào trong đó
máy mó, tôi nghĩ đó là lý do
bạn cho phép tôi tồn tại
chứ không
bạn tạo ra các đường nứt như mặt trăng
kẽ răng
rồi dâng
như thuỷ triều trong mạch máu
để làm gì?
đó là lý do tại sao gió
hất chúng ta ngã ngửa cả đêm
tênh hênh
như
vậy…