By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
the poem doesn’t understand how
an employee of a bank could “defraud” nearly four thousand million dong
did she not care for her life
like the important men playing politics
where would she have the money to repay it?
the nation hungry
in a lawless starvation
after the parties full and high on blood
to soothe the hunger
can’t mean
we have to lick a hot wok
with blistered tongues
look at each other and cry
to in the end
fall into
an endless
sleep
those who have tasted the saltiness of the past
of blood, they’re now in the wok
dumbfounded
no one
no one
who? No one
will take the responsibility
for a warehouse that could hold four thousand billion also
an empty warehouse
these are not just long nights
we have screamed and shout and went to sleep without the need for food
there are many nights like that
the banquets at the restaurants
no rice just ceremonies
with bright banners
an execution surpassing
surpassing
like an old habit
the way she used to randomly shred bullets
she has covered
the terrible hellish starvation
with a depth impossible to know for sure
a demonic fight
we had fallen in
a hopeless love affair
waiting endlessly for a heartbreaking dream
with her
only because she
she gosh
she’s the only one
_____
bài thơ không hiểu vì sao
một nhân viên ngân hàng có thể “lừa” đến bốn ngàn tỷ
chẳng lẽ nàng cũng thí
mạng cùi, như quý ông chơi trò trách nhiệm chính trị
chứ làm sao nàng có tiền đền?
đất nước lên cơn thèm ăn
trong cơn đói luật pháp
sau khi từng no say bữa tiệc máu
để xoa dịu cơn đói
chẳng lẽ chúng ta phải
liếm cái chảo nóng
sau khi lưỡi mình bị phỏng
nhìn nhau mếu máo
cuối cùng rơi vào
giấc ngủ
thiên thu
những người đã từng liếm vị mặn ngày xưa
của máu, bây giờ trên chảo nóng
ngơ ngác
không có ai
không có ai
ai? Không ai
chịu trách nhiệm
khi kho hàng thế chấp cho bốn ngàn tỳ cũng là kho
rỗng
nó không chỉ là đêm dài
chúng ta đã hò hét và đi ngủ không cần thức ăn
đã từng nhiều đêm như thế
những bữa tiệc tại nhà nàng
không có gạo mà chỉ toàn ngày lễ
với những băng-rôn rực rỡ
hoàn thành vượt mức
vượt vượt mức
như thói quen ngày xưa
nàng bắn đạn bừa bãi
nàng đã bao phủ
địa ngục khủng khiếp nạn đói
với độ sâu không thể thăm dò
trận đồ bát quái
mà chúng ta rơi vào
một tình yêu tuyệt vọng
ê mông và vỡ mộng
với nàng
chỉ vì nàng
nàng ôi
nàng là duy nhất