By Nguyễn Thị Phương Trâm
Orange jacarandas littered Saigon pavements with its blossoms in full summer. The tucked in long skirt of her áo dài escaped in a cloud of white, her feet hastened with purpose on the pedals, down the avenues under the outstretching shade of the ancient trees.
A particular boy followed her home every day from school, he was on the dark side in appearance, average height. His smile bright, with a bottom, left crooked tooth egging to be noticed – Wait for me, they are sending me to the front, wait for me won’t you? A strange mixture of hope and sadness in his voice. All she can remember now was that bright smile. The orange petals rained and bled that summer, he never saw the next fall.
_____
Rực rỡ mùa hè, phượng rỉ đỏ vỉa hè. Nàng sắn vạt áo dài vào hông thung, trong gió luồn vẫy tung hàng mây trắng, bàn chân nàng trên bàn đạp cứng và nhất định xuống đại lộ, dài ơi dài dưới bóng những cổ thụ.
Cậu ngày nào cũng đạp xe theo nàng về, cậu không mấy cao, da dẻ ngâm nắng. Nhưng khi cậu cười, hàm răng trắng, dưới khểnh thật khó quên – em đợi anh, mai anh có lệnh đi ra trận gần biên giới, em đợi anh nha? Ngậm ngùi lẫn trộn lạ lùng nỗi buồn và hy vọng lời của cậu. Giờ nàng chỉ còn nhớ được nụ cười trong sáng đó. Hè năm đó mưa chảy đỏ những cành hoa phượng, cậu không một lần nữa gặp mùa thu.
_____
Categories
Nguyễn Thị Phương Trâm | The Avenue (51)
A particular boy followed her home every day from school.
