By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Courthouse
I know you don’t want to crawl
into four thick walls
where the only thing
that may escape is howling
I know you despise soulless things
like iron bars
cement and stone walls
I know you are a happy farmer
your profits, eaten up year-round
in a dying smile
after labouring in the fields, farmers like to drink
they detest the courthouse
the imposters who enjoy passing judgement
all over the place.
when they’re imprisoned, in light of the Sun
their wives, women with hair bleach red by the Sun
sat by
embittered
listened
cried
it’s not pain
it’s a pathetic tragedy
playing over and over again for decades
by collapsed lungs like when one sink to the bottom
of the water.
perhaps his wife may gently testify:
I get it I regret it I’m sorry
yes yes I know I was wrong I won’t…
place her hand on the Judge’s shoulder
eyes full of tears:
all of us can’t be wrong?
once we allow the nation to wander
line up with shame
the farmers imprisoned
only because they want to sow the fields
with the graves of their ancestors on them
since forever.
there’s a lot a Judge could do
but first
build more thick walls
so that the escape howling may sound more like tears
and in the end
veneered with a layer of granite, the same wall
air-conditioned mirrored boxes
stowing those who seem to be sleeping on a bed
that often
spit bullets
like rain
into the past
continues to exaggerate like the subject of history
a metre square to four of their
bullshit artists.
_____
Phiên toà
tôi biết bạn không muốn chui vào bốn bức tường
dày
nơi chỉ có tiếng hú bay ra
ngoài được.
tôi biết bạn ghét những thứ vô hồn
như song sắt
bê tông và đá hộc
tôi biết bạn là anh nông dân vui nhộn
dù quanh năm được mùa mất giá
cười hiu hắt
những người nông dân hay uống rượu sau buổi cày
họ ghét những phiên tòa
có người mạo danh và thích đứng lên tuyên án
xả láng.
khi họ bị bắt, trong ánh mặt trời
vợ của họ, người phụ nữ tóc đỏ vì phơi nắng
đang ngồi
cay đắng
lắng nghe
và khóc
đó không phải là sự đau đớn
đó là thảm kịch
diễn đi diễn lại mấy mươi năm
phổi bị bóp nghẹt như khi ta chìm xuống đáy
nước.
có thể người vợ sẽ nhẹ nhàng nói trước phiên toà:
tôi hiểu tôi ân hận tôi xin lỗi
thôi thôi tôi sợ rồi…
sau đó đặt bàn tay lên vai người Thẩm Phán
đôi mắt đầy lệ của nàng:
tất cả chúng ta cùng có tội?
khi để đất nước này lang thang
đang xếp hàng xuống hố
người nông dân vào tù
chỉ vì họ muốn gieo trồng trên cánh đồng
có mồ mả cha ông của họ
nghìn thu.
nhiều điều ông Thẩm Phán sẽ làm
nhưng điều đầu tiên
là xây thêm những bức tường dày
để tiếng hú bay ra như tiếng khóc
sau cuối
cũng bức tường đó sẽ được ốp đá hoa cương
máy lạnh hộp gương
để chứa những kẻ nhìn như đang ngủ trên giường
lại thường
nã đạn
như mưa
vào quá khứ
tiếp tục ba hoa như môn lịch sử
một mét vuông bốn thằng chém gió
của họ.