By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
partnered with the king you formed a company
when the king left
he leaves you with a giant mausoleum
with that forgettable name
of his
he left behind a huge crown
glued on so hard that
when you removed it stuck to it was the skin on his head
sticky, bloody
certainly
when you put the crown down
you realised
you couldn’t survive inside a grave
as blood do not flow through the veins of the dead
the brittle bones.
you’re lucky to receive such blessings
from such biddings
the expected acquisitions
on the dotted lines, you noted your name
never outside the lines
your drawn concentric circles
you said:
we’re brothers and sisters
hands in hands, fingers woven together, the formation of a horizon
in a poem you had learned off by heart
you gave us your contact number
we did together in reflection
saw a face
in distortion the making of history
history, an envelope tainted
with the blood of a king
the key
to a room
all we need to do is wait for
who the king chose to be the lock
of the room the king will open
for two nights
then we may together voice
inspiration and joy
but in silence more the happiness
even though there are empty seats
the company will disappear
as soon as you step out of the car
and forget to bring the lock
the king’s key
opens up
which door for us all
which room belongs to only you
when the king
and you
like the dark
furtively
slips away.
_____
bạn hùn vốn với vua mở công ty
khi vua ra đi
ông để lại cho bạn một cái lăng khổng lồ
mang cái tên đáng quên
của ổng
ổng để lại vương miện rất to
nó dính chặt đến mức
khi gỡ ra mang theo mảnh da đầu
còn dính máu
tuy nhiên
khi bạn đặt vương miện xuống
bạn biết mình
không thể sống trong nấm mồ
như máu không chảy trong huyết quản người chết
xương cũng khô…
bạn may mắn nhận được ân sủng
từ cuộc đấu thầu
những lô hàng dự tính
trên những dòng kẻ chấm, bạn điền tên của mình
không bao giờ sai lệch
bạn vẽ các vòng tròn đồng tâm
bạn nói:
chúng ta là anh em
như những ngón tay đan vào nhau làm nên những chân trời
trong một bài thơ bạn từng học thuộc
khi bạn cho số điện thoại để chúng ta liên lạc
chúng ta đã cùng nhau soi vào một tấm gương
một khuôn mặt
méo mó mà làm nên lịch sử
lịch sử là chiếc phong bì dính máu
ông vua
là chìa khoá
mở cửa căn phòng
chúng ta chỉ cần chờ
vua chọn ai dang chân làm ổ khoá
cửa phòng vua sẽ mở
hai đêm
sau đó chúng ta sẽ đồng thanh
sáng tạo là hạnh phúc
nhưng im lặng còn hạnh phúc hơn
mặc dù vẫn còn ghế trống
nhưng công ty sẽ biến mất
khi bạn xuống xe
quên mang theo ổ khoá
chìa khóa ông vua
mở ra
cánh cửa nào của tất cả chúng ta
cửa phòng nào chỉ dành riêng cho bạn
khi vua
và bạn
như bóng tối
lén lút
trôi…