By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
a woman ascended from a river sat by combing her hair
she’s blind from birth
even the moonlight is her imagination
it is the sound of a glass
she dropped on the floor
leaking a stream of fluid
descending as deep as her glance
at that moment all were bright
a lonely light
the moonlight seems as though to her
draped across the four corners of the globe
warm and affectionate
like when her mother stayed up all night tending to her fever
her tears
one day shall fall from beneath the reeds
to soar above the clouds
to the surround of moonlight all-encompassing
the eyes of one forever sleeping
she sleeps,
but now, she craves tartness
she savours a piece of starfruit from her homeland
watching people dance around with so much national pride
and the moonlight turns her into a statue
silent in the dark
digesting
the saltiness
of blood
____
người phụ nữ dưới sông bước lên ngồi chải tóc
nàng mù từ khi sinh ra
ánh trăng cũng là tưởng tượng
đó là tiếng kêu của một cái cốc
nàng đánh rơi xuống sàn nhà
và nước chảy thành một vệt dài
chìm sâu như ánh mắt
khi ấy mọi thứ sáng lên
một ngọn đèn trong sự cô đơn
nàng có cảm giác như ánh trăng
đang cúi xuống bốn góc của trái đất
dịu dàng thân mật
như Mẹ thức suốt đêm ngày xưa nàng bị sốt
nước mắt của nàng
một ngày nào đó sẽ rơi xuống thấp hơn ngọn cỏ
sẽ bay cao như đám mây
quanh hành lang của ánh trăng
có đôi mắt một người không bao giờ thức
nàng ngủ
nhưng bây giờ, nàng thèm chua
nàng ngậm lát khế của quê hương trong miệng
nhìn mọi người đang nhảy múa để yêu nước
và ánh trăng làm nàng thành bức tượng
ngồi im trong bóng tối
nuốt xuống
vị mặn
của máu…