By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
I’m asleep in the forest
the silent night swallows me whole
I did not tried to fight off
the graves that may, overwhelmed those
tired souls
as for the trees rustling
I love them more than anything
whispering
there’s a drunk, he’s blue and a little dark,
he asked: long ago, was this what I desired?
in the days I was never tired
I lay myself down
digging a hole in my bed
wait for the trees’ roots to fill it up
the leaves to cover
my eyes
I’m
a tree that grows
amidst this forest, dissolving within
the embrace of my lover
and unhappiness shall never be say
display
on a branch
I’m dangling
until(the meaning of)
the arrival of a poem
replaces me…
_____
_____
tôi nằm ngủ trong rừng
đêm im lặng đến nuốt chửng tôi
tôi không chống lại
những ngôi mộ có thể lấp đầy
tâm hồn mệt mỏi
và những cái cây
tôi đã yêu chúng đến dường nào
rì rào rì rào
có một gã say, hắn màu xanh và hơi tối
hắn hỏi: có đúng là nơi tôi mong ước ngày xưa?
nơi tôi không bao giờ mệt mỏi
tôi đặt mình xuống
tự đào một cái lỗ trên giường
chờ rễ của những cái cây tràn ngập
những chiếc lá sẽ che khuất
mắt
tôi
một cái cây sẽ mọc
giữa đám rừng này
hòa tan trong vòng tay
của người yêu, và những điều bất hạnh sẽ không bao giờ
hiển thị
trên cành cây
tôi treo mình lơ lửng
cho đến khi
có một bài thơ tới
thay tôi…