By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
THE POET
the verse thought asleep forgotten after each bout of drunkenness
erect still, after falling head(a lump) over heel
warming the heart half the day after
churning within
a knowing existence
the sad flowers by the side of the road
Why do we tolerate him stumbling all over us?
the sadness like the rain
the poet is not ambition
the poet is a dream
begging the clear sky to try, please rain
trying like tears
tears often alone falling
often wholly falling upon a fancy
a cloud’s fingers through our hair
nodding greetings at canopies of ancient trees
branching covers of a home
upon a return after a long exhausting day
wiping the sweat off with the striped cuff of a sleeve
anxieties verging on tears
with no right guideline to follow
the drifting shadows of humanity like wild daisies
innocent colours without a need for thought
the verse, a smudging of darkness
ease in every step strolling so it may see it’s not trapped
with a background, no one could confirm
substantial like a giant hail storm
passing storms
draping upon the village like a tablecloth
shaking its head in fear
a bewildering indefinite fear
an illness no one could deny
behind so many gods we all hide
there’s no uprooting it
gosh if only the trees had a thought
it would blush in humiliation
the tightening sickening stupidity
and if not in err or lost
as it faces the climbing vines
the sparking thoughts
the single light is nothing but darkness
_____
THI SĨ
câu thơ tưởng ngủ quên sau những lần say rượu
vẫn đứng vững sau những lần té u đầu
ấm lòng nửa ngày hôm sau
lòng khôn khuây
biết mình tồn tại
những bông hoa ven đường buồn bã
sao ngã rẽ nào ta cũng bằng lòng?
và buồn như mưa
thi sĩ không phải là tham vọng
thi sĩ là giấc mộng
trời không mưa cũng cố lạy trời mưa
cố như là nước mắt
nước mắt nhiều khi chỉ chảy một mình
nhiều khi chảy hoàn toàn do tưởng tượng
như đám mây lùa bàn tay trên tóc
cúi chào những tàn cây cổ thụ
trùm lên ngôi nhà
sau khi mệt mỏi quay về
lau mồ hôi bằng ống tay áo có nhiều đường kẻ sọc
lo phát khóc
vì không canh được lề phải để đi…
những bóng người trôi qua như cúc dại
màu ngây thơ không phải nghĩ suy gì
câu thơ lúc nhá nhem tối
thong thả từng bước chân để thấy mình không bị ai giam hãm
với lý lịch không ai xác nhận
nặng như trận mưa đá khổng lồ
những trận bão ngang qua
rũ xuống làng quê như một chiếc khăn bàn
lắc lư cái đầu vì sợ
hoang mang sợ hãi mơ hồ
căn bệnh không ai chối bỏ
ai cũng giấu mình trước quá nhiều vị thánh
không làm sao trốc rễ
ôi nếu cỏ cây biết suy nghĩ
nó sẽ đỏ mặt vì nhục nhã
bệnh hoạn ngu ngốc xiết bao
và nếu nó không lầm lạc
khi ngập mặt làm dây leo
những điều le lói
một ngọn đèn cũng bóng tối mà thôi