By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
a poet that has never smile
touched you
as whispers of death
as the blood
running through the veins on your arm
he then ran and hid
in their mind
as for you
you’re too busy laughing
at the end
curled up on your death bed
hugging tightly there
your stuffed teddy bear
the last time
they will hear
in the night, the commotion inside the hospice
all the doctors alarmed
to then, all shall fall silent
no one is allowed
to debate your death
“she was I remember only thirteen…”
as for you
you’re probably too old
to die…
_____
một nhà thơ không bao giờ có nụ cười
chạm vào bạn
như cái chết đang thì thầm gọi
nhưng khi máu
đã chảy trở lại trong tĩnh mạch cánh tay bạn
ông nhà thơ sẽ bỏ trốn
vào trí nhớ của mọi người
còn bạn cứ lo cười
cuối cùng
bạn cuộn tròn trên giường bệnh
nắm chặt con gấu bông của mình
lần cuối
mọi người sẽ nghe
trong đêm, những tiếng ồn của bệnh viện
làm các bác sĩ cũng ngạc nhiên
sau đó, tất cả rơi vào im lặng
không ai được phép thảo luận
về cái chết của bạn
“tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba…”
còn bạn
hình như đã quá già
để chết…
NB. Thirteen, an age referenced much in Vietnamese music and poetry: in a poem “Tuổi mười ba” by Nguyên Sa, popularised through music by Ngô Thuỵ Miên; “Tuổi mộng mơ” Phạm Duy.
2 replies on “Lê Vĩnh Tài | a poet that has never smile (186)”
Beautiful
LikeLiked by 3 people
Thank you
LikeLiked by 1 person