By Lê Minh Chánh, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
INSOMNIA
lining up are the memories
waiting to be called
like Adam, distracted with giving each animal a name
who’s ever fearful of the light
a spot of amber fire in the night
burning like the eyes of a sad and skinny
abused dog
relentlessly summoning Perseus on Pegasus to deliver Medusa’s head
to turn sadness into stone
erect them around Easter island
within the abandoned chill of the soul
the guy sharing my lodging fell asleep
abandoned the ridiculous neoclassical song
two souls passed the era of singing through the night
and that’s okay, the night be nothing
to a life
who from the darkness of
his mother’s womb
born to this world
to cry
the night be nothing
the night is the night
the throbbing, exploding headache
no, not so white, not so bright
don’t cry, don’t growl
the night a desolate darkness the death of thought
the sand knows not of weeping
no buzzing small talk
the abandoned bones not hollowed
ever an escape for the wind
that is to die forever in silence
the convoluted thoughts escaping the body
flying high
far far away
with no intention of returning
within the endless delusions hover
the night be nothing
the night is the night
dropped thus the amber fire
dropped thus the Sun
_____
MẤT NGỦ
giờ sắp hàng những kỉ niệm
chờ gọi tên
như Adam còn mải mê đặt tên cho muông thú
ai đó sợ trắng
thức đóm lửa
cháy như ánh mắt buồn con chó
ốm đòn
hoài công triệu hồi Perseus cưỡi Pegasus mang đầu rắn Medusa
về hóa đá nỗi buồn
dựng vòng quanh đảo Phục Sinh
trong hồn hoang lạnh
gã cùng trọ ngủ quên
bỏ bài tân cổ vô duyên
hai kẻ hết thời hát lê thê suốt tối
mà thôi, đêm đừng là gì nữa
cho một sinh linh
đến từ bóng tối
bụng mẹ
được mang đến thế giới này
mà khóc
đêm đừng là gì nữa
đêm chỉ đêm thôi
cơn nhức đầu giật bưng màng não
đừng trắng, đừng sáng
đừng khóc, đừng gào
đêm như đêm sa mạc tư tưởng chết
cát không giàn giụa khóc
không thủ thỉ ngân nga
những ống xương bỏ lại không rỗng
gió chẳng luồn qua
nghĩa là chết muôn đời câm nín
ý nghĩ vật vờ thoát xác bay cao
lên cao
thăm thẳm xa
không tinh cầu ghé lại
vật vờ trong hư tưởng bao la
đêm đừng là gì nữa
đêm chỉ đêm thôi
đóm lửa rụng rồi
mặt trời đã rụng
1.21