By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
I’ve spoken in a language
from a world where
I’ve been
I’m a witness to shadows
shadows of a different light
by any eyes unseen
I’ve cried as I spoke of what’s called the truth
about the past of a future
and the future of a past
verbs no longer
use
around the fire, I’ve yearned for the camouflaged
poems
burning
bodies aren’t smoke
aren’t clouds
I took a lend of the Sun’s wings
flew
into the chafing heat
you remembered only one Sun
a superstition of a wind
hidden meanings in lights giving birth to scorpions
nonsense
I’ve tried so hard to read the silence
like my mother’s tongue
the origin of a past
and the absence of those who have ran
on their wedding night
I’ve perished so the dark
knows day has turned into night
knows how to forget to escape
and all shall view the dreams
my exhibition
poems derived from wood
what I’m discerning
each time I open my eyes
the world’s on fire
and the Sun’s a shadow that either follows or standing
at the border between dreams
and the ashen truth
of destruction and tombstones
there be the call of liberty
spirit of freedom
for
all…
_____
tôi đã nói bằng ngôn ngữ
của thế giới nơi
tôi đến
từ việc làm chứng cho một cái bóng
đó chính là cái bóng của một thứ ánh sáng khác
không ai nhìn thấy
tôi khóc để nói những gì là sự thật
về quá khứ của tương lai
và tương lai của quá khứ
những động từ không còn ai
chia nữa
tôi mơ ước những gì ngụy trang quanh cái lò
chỉ là những bài thơ
bị đốt cháy
xác người không phải khói
như mây
tôi mượn đôi cánh của mặt trời
để bay vào nóng
Rát
bạn chỉ còn nhớ một mặt trời
cực đoan trong suy nghĩ của gió
những ngụ ý của ánh sáng đã tạo nên những con bọ cạp
tạp nhạp
trong lúc bạn đi tìm những lý luận
kiểu như thế giới này luôn tồn tại
lải nhải
tôi đã cố gắng để đọc những thứ im lặng
như tiếng mẹ đẻ
sự khởi đầu của quá khứ
và sự vắng mặt của những người bỏ trốn
ngay đêm tân hôn
tôi đã chết để cho đêm tối
biết ngày đã thành đêm
biết quên là thoát
và mọi người quan sát những giấc mơ
tôi đã phát minh ra
bài thơ của mình là củi
những gì tôi đang tìm kiếm
khi tôi mở mắt ra là màu sắc của thế giới
đang cháy
mà mặt trời là cái bóng đang theo sau hoặc đứng
trên ranh giới giữa giấc mơ
và sự thật của tro than
của hoang tàn và bia mộ
nơi một tiếng nói tự do
ý chí tự do
cho
tất cả…