By Hoàng Xuân Sơn, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
T H E F A C E O F R E A L I T Y
A snow freckleface
taking up half of a hallow spirit
with one sole purpose through time
stripping the liberty of those in the streets
In dark crypts the inevitable rows of residing tombs
death differentiate not geography
distant is the classification of gender
the sound of flowing water
the hooting of the owl
the bumpy mounds
the length of the border, a paralyzed prevailing path
a topography warped
the face of dawn
a flaring spark upon a platform of spreading disease
in passing we’re mumbling
some commemorative poem
the living now dead
—
M Ặ T T H Ậ T
Khuôn mặt người nám tuyết
chiếm hết một nửa hồn thiêng
ngày tháng làm một cử chỉ
tước đoạt tự do những kẻ đi trên đường
Nơi hầm tối dãy nhà mồ tuyệt tự
cái chết nằm chung không phân biệt điạ dư
giới tính là một phạm trù xa lắc
tiếng nước chảy
cú kêu
và mấp mô gò đống
con đường hưng liệt chảy dài dọc biên giới
méo mó một địa hình
khuôn mặt bình minh
loé lên từ sàn dịch
nơi nào chúng ta đi qua
đọc lầm thầm một bài thơ chiêu niệm
kẻ sống đã chết
h o à n g x u â n s ơ n
18 tháng hai, năm hai mươi
4 replies on “Hoàng Xuân Sơn | THE FACE OF REALITY (5)”
Tôi đã qua đời lâu lắm rồi
một ngàn lần
không dưới mưa bom
ngọn lửa cháy
một sức mạnh của con người
Tôi cày đất
tôi không có hạt giống
cho gieo
Tôi nằm xuống trong rãnh
và chờ cho giấc mơ của tôi
LikeLiked by 1 person
Anh viết thơ Việt hay quá. Cám ơn anh.
LikeLiked by 1 person
Ich danke Ihnen
LikeLiked by 1 person
You are welcome.
LikeLiked by 1 person