By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
1.
you’re not an alcoholic
settled to stare at the sky
drinking straight from the bottle
even sadness is losing its patience
but you continued to drink
until there’s not a single drop
with the knowledge that you’re cleanse
floating into the world
burning
on fire
your fingers wet after the fight
you’re not a young woman
slim, sensitive
waking each morning
with regret, headache and a bellyache
you know
more time shall be a wasted
to erase
to leave it behind…
you’ll measure
every glass
to the very last silent death
2.
you once had to obey
like the stage had to listen to the request of an audience
even as you tried to cheat
pour a little less
after each time
you hear their
request…
3.
when sadness is still too young
you drank
the heat, sound at the back of your throat
you still have hope
but it’s simply sad…
4.
you drank
straight from the bottle
but choking a little on the poetry
it in a scuffle fell, broke
into shards
cutting the skin
hence each time you want to love
you bleed
to death…
_____
1.
bạn không phải người nghiện rượu
ngồi nhìn bầu trời
để uống thẳng từ chai
nỗi buồn đang mất kiên nhẫn
nhưng bạn vẫn uống
đến khi không còn một giọt
biết mình được rửa sạch
để trôi vào thế giới
và bạn bị đốt cháy
như ánh sáng
sau trận đấu với ngón tay bị ướt
bạn không phải là một cô gái
mỏng manh, hay giận
thức dậy mỗi buổi sáng
với sự hối tiếc, đau đầu và dạ dày trống rỗng
bạn biết
rồi sẽ mất nhiều thời gian hơn
để loại bỏ nó
và ra khỏi nó…
và bạn sẽ đong
từng ly
cái chết lặng lẽ cuối cùng
2.
bạn từng phải vâng lời
như sân khấu vẫn nghe lệnh khán giả
dù bạn cố ăn gian
đong ít hơn một chút
sau mỗi lần
nghe họ ra
mệnh lệnh…
3.
khi nỗi buồn còn quá trẻ
bạn uống
nóng, sâu như cổ họng
bạn vẫn hy vọng
bạn chỉ rất buồn…
4.
bạn uống
thẳng từ chai
làm bài thơ hơi ngộp thở
nó giãy giụa rơi và vỡ
thành những mảnh
cắt vào da
làm mỗi khi bạn muốn yêu
sẽ chảy máu
đến chết…