By Nguyễn Lãm Thắng, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
eyes mystified
the catastrophe of the day
the heavens shaking
the extreme cold
the deadened smile on chapped lips
my idle feet trekking
the street
the lonely street lamps
dripping
a soul bleeding
returning in vengeance from a distant sea
I tried to quiet the churning blood within
the choking sheaths of white cloth
the hole in the sky
the vessels laden with souls
grounding tires
severed tongues
sputtering of sandy soil
the red eyes
can’t you hear
the waves shrieking in perpetual tears
the vessels of recollections
me
the forty-years of abnormal breathlessness
and you’re headstrong
pulling out your hair
in a dead wind grinding down our hearts
the words stuck in our throat
muddy
suppressed
the exhaustion
the exhaustion in the burning of your bones
we’ve hung our lives upon the barbwires of the last century
faith after the wind fell by the wayside
let us close
our eyes
with our eyes
closed
the pathways are nothing but the scent of smoke
the forming pathways after death
locking up the dawn
the severe bleeding asthma attacks
we’ve been dead
since the last century
—
ánh mắt đơ đơ
ngày tàn khốc
trời động
lạnh vô cùng
môi khô chết nụ cười
chân lang thang anh
góc phố
cột điện cô đơn
rêu nhỏ giọt
hồn máu
từ biển xa quay về trong quay quắt hờn căm
anh nhủ máu mình cúi xuống
những vòng khăn trắng xoá
chân trời lủng
toa tàu chở nặng những linh hồn
trên bánh xe
cắn lưỡi
cát bay
đỏ mắt người
em có nghe
tiếng sóng gào thét bằng nước mắt chung thân
những con thuyền ký ức
anh
bốn mươi năm tật nguyền hơi thở
em
dúi đầu bứt tóc
cắn tim mình trong chiều gió chết
những lời nói trong cuống họng
đầy bùn
bẹp dí
rã rời
rã rời đốt xương em
ta treo đời nhau trên dây kẽm gai thế kỷ trước
những niềm tin theo gió rụng dọc đường
hãy nhắm mắt
chúng ta
đã
nhắm mắt
những con đường chỉ còn trong mùi khói
những con đường mọc lại phía sau cái chết
khoá chặt ban mai
những cơn suyễn bạo hành rỉ máu
chúng ta
đã chết từ thế kỷ trước
4 replies on “Nguyễn Lãm Thắng | eyes mystified (17)”
đại dương
từ
những giọt nước mắt
các vì sao
ảnh khoả thân
trong lướt sóng
trên ngân hàng
vũ trụ
trong gương
các vũng nước
tổ tiên
Những cái ác
những cái tốt
trên con đường ước mơ
vào bộ nhớ
mỗi hơi thở
một làn sóng
trong đầu
lịch sử
của nhân loại
LikeLiked by 1 person
❤
LikeLiked by 1 person
em gái
chúng ta ở đó
để mặc mà
những gì chúng tôi đã làm sai
và ác
nhiều người khác
sự trả thù
về chấn thương
chúng ta phải
chấn thương gây ra của chúng ta
mà của người kia
giám sát hàng ngày
và duy trì
LikeLiked by 1 person
Wow
LikeLiked by 1 person