By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
awhile since the phone rang
forbearing
I watched the afternoon pulls slowly the light into the night
into stars
shimmering sadness
hey loneliness
if it does not love please night let naught fall
the songs
oh regret
if it does not love to beg thee naught hope
let me float alone with the river
with the murmurs
to nothing
perhaps the love is real
turning the rain white awash the afternoon
a wet leafy shelter by the bend of the road
you’re softer than so much
awhile since the phone rang
and I miss
the ringtones cutting short my breathe
each time the afternoon pulls light into night…
_____
lâu lắm rồi điện thoại không reo
dìu dặt
anh ngồi nhìn buổi chiều kéo dần ánh sáng vào đêm
thành những vì sao
buồn lấp lánh
này cô quạnh
nếu không phải tình yêu xin đêm đừng rơi xuống
bài ca
này xót xa
nếu không phải tình yêu xin đừng làm hy vọng
cứ để mình anh bơi với dòng sông
với lời thì thầm
quên mất
chắc tình yêu có thật
đã hóa thành mưa trắng cả chiều
một quán lá bên đường ngực ướt
em mềm biết bao nhiêu
lâu lắm rồi điện thoại không reo
và anh nhớ
những hồi chuông làm anh ngạt thở
mỗi khi chiều kéo ánh sáng vào đêm…
March 1, 2019