by Đặng Văn Hùng, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
somewhere very quiet and peaceful
not turning into a flower
as in the poet’s imagination
not turning into incantations
for those who preach peace
you return to the darkness
disappear into the silence
where your child
somewhere
very quiet and peaceful
within the dreams of the constellation
your name mentioned
like the museums in layers of dust
yet into oblivion your spirit
descends
—
ở một nơi nào đó rất yên tĩnh và thanh bình
không hóa thành bông hoa
như cách tưởng tượng của thi sĩ
không hóa thành lời kinh
của kẻ rao giảng hòa bình
em trở về bóng tối
tan vào thinh lặng
nơi đứa con
đang ở một nơi nào đó
rất yên tĩnh và thanh bình
trong giấc mơ những vì sao
người ta nhắc tên em
như những bảo tàng đầy bụi bám
nhưng còn tâm hồn em
sẽ chìm trong quên lãng