By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
no, hold the applause
poetry’s still deciding whether to leave or stay
.
the day possessed
it’s soundless endearment
dusk was gathered on a thin leaf
a world filled with dust and falling debris
.
by all means, clap your hands and say for heaven sakes
.
thrilling is the throbbing of time
a rhythm endlessly from the heart differed
light, thrown on a wall
oblivious of the eerie drama
.
poetry saw itself at the centre of an eye
not a monster nor a mutant
glaring
at its hollowed body
.
a moment of separation. Transfixed
leave or stay
was there anything left for you here
there was something there, once upon a time.
_____
đừng vỗ tay,
thơ vẫn đang phân vân giữa ra đi và ở lại
.
ngày từng có
tình yêu im lặng của chính mình
chiều đang thu lại trên một cái lá mỏng
thế giới này toàn cát bụi đá rơi
.
bạn cứ việc vỗ tay kêu trời
.
thời gian đập nhịp rộn ràng
trong một nhịp không bao giờ khác đi của mạch máu
ánh sáng hắt lên bức tường thờ ơ thơ thơ hỏi thở
một vở kịch ma quái
.
thơ nhìn thấy mình ở giữa một con mắt
không phải quái vật không phải dị nhân
một cái nhìn đăm đăm
vào bản thân mình trống rỗng
.
thời điểm chia ly. Bất động
ở lại và ra đi
bạn có còn lại một chút gì
ngày xưa bạn từng có…
One reply on “Lê Vĩnh Tài | no. 18:40 – no, hold the applause”
The title is sufficient in itself. Wonderful! 🙂
LikeLiked by 1 person