By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry
.
rolling like the coastline
sudden like the mist
rolling across a road
bleeding
imprints of rubber tires
.
poetry never use symbols
for example the mark of a bullet
or a warning sign
.
poetry’s silently
awake the entire night
across a road
stepping up to the challenge, the confrontation
the exploding of a bullet inside the chest
.
poetry send from the screen accompanied by the saltiness of the sea
salty, gritty in one’s hair
the widow in her mourning shroud
sang her hymn
transcending, no
.
cut and run, fleeing
missing bullets
yet poetry could always see
the blood inside each giant
mechanism
oozing from the chest of poetry
.
until
the castles
shakes
fall
break
die down and sing about its grandeur
_____
Thơ
.
uốn lượn như bờ biển
đột ngột như sương mù
cán qua đường
một vết bánh xe
chảy máu
.
thơ chưa từng sử dụng một ký hiệu
ví dụ như vết đạn
hay bảng cấm
.
thơ im lặng
thức suốt đêm
băng qua đường
nhập vào cuộc đọ sức
đạn bắn toang lồng ngực
.
trên màn hình thơ ngửi mùi biển mặn
muối trên tóc
những góa phụ đeo tang
bài thánh ca của nàng
chưa siêu thoát
.
dù đá lăn cát chạy
đạn lạc tên bay
bao giờ thơ cũng thấy
máu của các cỗ máy
khổng lồ đang chảy
từ lồng ngực của thơ
.
cho đến khi
những tòa lâu đài
lung lay
đổ
gãy
chết xuống rồi còn hát những nguy nga
2 replies on “Lê Vĩnh Tài | no. 8:3 – Poetry”
A creative and wonderful ode to poetry. 🙂
LikeLiked by 1 person
🥰
LikeLiked by 1 person