By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
The poem
.
I’ve left untouched
in a pocket
amongst the telephone bills
.
the poem
I’ve written since
in appreciation for the inspirations and rhymes
when I,
my work,
my masterpiece,
shall claim the glory
the prize & praise
a place
in the stock market
I will read it to you
much to discover here
tonight
sufficiently
high
above the sky
feet wide
arms outstretched
…
the prize
like a scar
right at the centre of the heart of literature
…
but the poem now sit
shit
my printer
not printing money or award
and you’ll see
.
hence
you have to sincerely
congratulate me
when I compose such a great poem
.
I will try and remember
next week
drop in and pretend
to then
drop my wallet
.
remember to never ever
pity poetry
_____
Bài thơ
.
mà tôi bỏ quên trong túi
áo. Lẫn với các hoá đơn tiền điện thoại
vẫn chưa đụng tới
.
bài thơ
tôi đã viết trước đó
cảm ơn những cảm xúc và nhịp điệu
khi tôi,
tác phẩm của tôi,
kiệt tác của tôi,
sẽ giành chiến thắng
giải thưởng & sự ca ngợi
như giành một chỗ ngồi
trên thị trường chứng khoán
tôi sẽ đọc nó cho bạn
đang kiếm được khá nhiều ở đây
tối nay
tự có
sẽ say
lên mây
dạng chân
buông tay
…
giải thưởng
như vết thương
ngay giữa trái tim của văn chương
…
nhưng bài thơ đang ngồi
ôi
chiếc máy in của tôi
không phải máy in tiền hay in giấy khen
mà bạn hay thấy
.
vì vậy
bạn sẽ phải chân thành
chúc mừng
khi tôi làm bài thơ tuyệt vời như vậy
.
tôi sẽ cố gắng để nhớ nó
vào tuần tới
khi bạn đến chơi
giả vờ rơi
cái ví
.
bạn nhớ đừng bố thí
cho thơ
One reply on “Lê Vĩnh Tài | no. 8:7 – The poem”
💙💙💙
LikeLiked by 1 person