By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
If there were no fear of a poet being a burden…
.
there would have been enough time to be sad
only the poet Vương Ngọc Minh is fearless
if a whistling rice cooker is the smile of a child
turns off like the fearless Vietnamese poet, untouched by sadness
.
we should be suspicious of poetry
be afraid of why we’re not afraid
.
a teardrop maybe a poet
fallen on land weightier than
a million shards of a heart
.
child, you should pick up what’s left
don’t cry
we need to persist
in this overwhelmingly despicable world where no one dares protest
.
ends with the slice of a blade
bleeding what’s left
of our hope
.
meaning no hope in the consonants that dares to straighten their backs
the risky acts
the vowels twisted
babbling
and child, you’re exhausted
.
the words are powerless
staring at the poet’s head
bowing low
begging the government
for the privileged to dream
from their home
lying around on the floor
stare at the huge sky
.
the poets are scared to death
so scared they dare not say they’re scared…kkkij
_____
Nếu không sợ nhà thơ sẽ đổ nợ…
.
phải đủ thời gian mới có thể sợ và buồn
chỉ có nhà thơ Vương Ngọc Minh không biết sợ
vì nồi cơm reo sôi và nụ cười con nhỏ
sẽ tắt đi nếu nhà thơ việt nam không biết sợ và buồn
.
cả với thơ ta cũng phải nghi ngờ
sợ hết thảy những điều không đáng sợ
.
dù giọt nước mắt nhà thơ
rớt trên đất nước nặng hơn một triệu mảnh vỡ
của trái tim
.
em hãy nhặt lên những gì còn lại
đừng khóc
chúng ta cần tồn tại
trong một thế giới có quá nhiều sự khốn nạn mà không ai dám cãi
.
mọi thứ kết thúc với một lưỡi dao
cứa chảy máu những gì còn lại
hy vọng của chúng ta
.
là không hy vọng vào những phụ âm nào dám đứng thẳng lưng
chỉ là chơi dại
những nguyên âm phải viết uốn cong
lải nhải
ngày em kiệt sức
.
con chữ bất lực
nhìn vào cái đầu cúi xuống
của nhà thơ
đang van xin một giấc mơ
từ nhà nước
dù đang nằm chàng hảng giữa sàn nhà
vẫn phóng mắt nhìn canh giữ
bầu trời bao la…
.
những nhà thơ đang sợ chết cha
sợ đến mức không dám nói là mình đang sợ…kkkij