By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
A hymn no one remembers…
.
we feel its presence
not high up
but in a holy night
in the rustling pebbles under our feet
.
the hymn sadness
depleting happiness
sounds of muffled bells
like when we’re inebriated
.
in a cursed chamber
rhymes of a traditional poet
dreary and sad
nauseating
.
in the night
our soul rest
before entering a water fountain
the moment we celebrate the farewell of peace
peace as a running spring
makes you weep since it’s
rather deep
rather us
rather apart
rather painful…
.
oh then we’ll have to learn how to endure
what human beings must endure
endure endure and endure
before it’s no longer possible to endure it
since we’re dead
.
peace! peace!
one day there shall be peace
how many will hold their breath praying
the corpses raising their voice in a hymn
.
until they abandon their country…
_____
Bài thánh ca không ai còn nhớ…
.
ta cảm thấy sự hiện diện của nó
không phải tít trên cao
mà ngay trong đêm thánh
đá sỏi lăn dưới chân mình
.
bài hát là âm thanh của nỗi buồn
hay niềm vui đã tắt
tiếng chuông mềm đi
như ta say rượu
.
trong căn phòng như ma ám
như vần điệu của các nhà thơ kiểu cũ
làm ta ủ rũ
ớn và buồn
.
từ trong đêm
linh hồn ta phải nghỉ ngơi một chút
trước khi bước vào trong một Đài Phun Nước
ngày chúng ta ăn mừng sự vĩnh viễn của hoà bình
hoà bình như dòng suối chảy
làm ta bật khóc
vì thẳm sâu
vì có nhau
vì mất nhau
vì nỗi đau…
.
ồ rồi cuối cùng chúng ta lại phải học cách chịu đựng
những gì mà con người phải chịu đựng
chịu đựng chịu đựng chịu đựng
trước khi không còn chịu đựng được nữa
vì họ đã chết
.
hoà bình! hoà bình!
một mai có hòa bình
bao nhiêu người cùng nín thở cầu nguyện
cùng hát trên những xác người
.
cho đến ngày họ bỏ Nước, ra đi…