By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
On the poem is heaven
under the poem is hell
the poem is a star
.
sometimes the star falls and perish
like a snowflake
disappearing upon the touch of water
.
and we could feel
the bite of death
the cold seeping into us
.
at zero hour
poetry’s complimentary flight will be The Word(of God)
taking back the days
poetry was wiped clean
.
poetry silent, watchful, thoughtful
as would the night, sleep, bite, death by and the stars
_____
Trên bài thơ là thiên đàng…
dưới bài thơ là địa ngục
bài thơ là ngôi sao
.
cũng có lúc ngôi sao bị rơi và chết
giống như bông hoa tuyết
tan khi chạm xuống mặt nước
.
và chúng ta cảm thấy cái lạnh
của cái chết
cắn vào tất cả chúng ta…
.
đây là lúc 0 giờ
chuyến bay miễn phí của thơ vào Ngôi Lời
lấy lại những ngày thơ bị xóa
trắng
.
thơ im lặng, nhìn, suy ngẫm
cũng như đêm, giấc ngủ, cắn, cái chết và các ngôi sao…
One reply on “Lê Vĩnh Tài | no. 4:18 – On the poem is heaven”
💙💙💙
LikeLiked by 1 person