By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
sound
here in the poem
and us, at the edge of the world
a journey with the tides
swift, like the flights
smoke-stained and dusty.
.
a world
changing like winter
where the sea and the trees
broke off, perched on cliff sides
.
where summer
& flowers, the fresh colour
the name of a flight you no longer remember
it was
slightly traumatising
.
then
all that you understood about noise
to the day you die, a lie
with the right to govern
.
while there’s a sound
resounding at the bottom of the sea
.
while there’s a sound
trembling like the call of the wind
.
while there are rustling
clouds tugging at each other
.
the sound pulled
at you, stretched you out
like a bowstring
but always ends up
lax and loose
like the bottom of your pants
_____
âm thanh
ở đây bài thơ
và chúng ta, tận cùng thế giới
cuộc hành trình nơi thuỷ triều
chạy, như những chuyến bay
than, bụi…
.
thế giới
thay đổi như mùa đông
nơi biển và cành cây
bị gãy, nằm trên ngọn vách đá
.
nơi mùa hè
& hoa, màu xanh
cái tên chuyến bay mà bây giờ bạn không thể nhớ
nó đã bị thương
nhẹ
.
sau đó
tất cả những gì bạn biết về sự ồn ào
đến chết vẫn còn nói láo
có quyền thống trị
.
trong khi đó một âm thanh
đang vang dưới đáy đại dương
.
trong khi đó một âm thanh
lắc rung như tiếng chuông gió
.
trong khi đó một âm thanh
kéo cưa với đám mây rì rào
.
âm thanh, nó kéo
tường như bạn sẽ căng ra
như dây cung
nhưng cuối cùng
lại lùng nhùng
như đáy quần của bạn