By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
there were times the poem would see a writer
not eating
and it thinks perhaps he’s old and tired
.
he falls, a pencil still in his hand
that was how a section of the biographical review
described
him
.
his eyes was on the future
the past was not needed
like a letter, to him
long ago
an insult
.
he’s not bothered about letters
like the unavoidable spelling mistakes
but if they deliberately try to fix it
his background
like how now if they called the police
it scared him
.
like when you
wrote to the Chief editor
about the load on writer’s shoulders
not eating
passed away recently
.
you will get in return a standard reply:
– Dear sir/madam…
the deadline was yesterday
sir/madam you’re late
please keep them for yourself
keep it to yourself
the fanciful ideas
this dance of
immortality.
_____
cũng có lúc bài thơ thấy một nhà văn
bỏ ăn
nó nghĩ có lẽ chàng đã già hay mệt
.
chàng té xuống, mẩu bút chì vẫn cầm trong tay
rà soát các chương tiểu sử
người ta mô tả
chàng
.
chàng nhìn về tương lai
không cần quá khứ
như lá thư, mà ngày xưa ai đã nói
những lời lăng mạ
chàng
.
chàng không lo lắng lá thư
như lỗi chính tả không thể tránh khỏi
nhưng nếu bạn cố tình chỉnh sửa
lý lịch chàng
như bây giờ người ta báo công an
thì chàng rất sợ
.
như khi bạn gửi
cho ông Tổng biên tập
kể về gánh nặng của nhà văn
bỏ ăn
vừa mới chết
.
bạn sẽ nhận lại một lá thư theo mẫu:
– Kính gửi ông/bà…
hạn chót đã là ngày hôm qua
ông/bà bị muộn
xin vui lòng giữ chúng cho chính mình
làm của riêng
mấy trò tung bay
múa may
bất tử…