By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry should be a little hungry…
don’t spoilt poetry with support and supplies
.
let poetry fail
experience embarrassment
.
give poetry a little love
quiet encouragement
a casual hand
a touch now and then
in the dark
.
poetry’s sunset fading
a mini saunter
a bright star
possibly in the West
Poetry swinging
on a rope breaking
.
poetry shall find its own way
like the tides
makes a sea of red algae
.
let poetry be a spectre of the wind
the envision of a sunset
or a demon from hell
boiling pot of oil
or be a white swan flying
into an inkpot
.
at night awake the poet
slipping in puddles of water
chasing after secret terminologies
an emergency
as he leaves poetry
poetry would then wait
awake
always ready for love…
_____
Hãy để thơ hơi đói…
đừng đặt hàng hay tài trợ cho thơ
.
hãy để thơ thất bại
và biết xấu hổ
.
chỉ cần cho thơ một tình yêu nhỏ
giọng nói thầm thì
một bàn tay lơ ngơ
chạm vào thơ
trong phòng tối
.
hoàng hôn của thơ làm mờ
một chút lang thang
một ngôi sao sáng
hình như ở hướng Tây
Thơ đu dây
muốn đứt
.
thơ tự tìm một lực đẩy
như thuỷ triều
làm đại dương tảo đỏ
.
hãy để thơ làm bóng ma của gió
ngắm hình dạng hoàng hôn
có thể là con quỷ từ địa ngục
với chảo dầu nóng chảy
có thể là thiên nga trắng đang bay
vào lọ mực
.
mỗi đêm thi sĩ thức
và trượt chân bên vũng nước
khi chạy đi tìm các ngôn từ bí mật
khẩn cấp
lúc em bỏ thơ đi mất
thơ vẫn chờ
và thức giấc
để kịp yêu…
2 replies on “Lê Vĩnh Tài | no. 7:3 – Poetry should be a little hungry”
💜
LikeLiked by 1 person
🥰 cheers
LikeLike