By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry’s constantly pretending.
the mist
constantly pretending to protect the clouds
.
birds
constantly pretending to protect a pair of tired arms
.
a couple dollars and cent
constantly pretending to protect a ship that had sailed
.
and the smoke
constantly pretending to protect its shadow?
.
all this pretending had indeed
choked us(to death)
.
hence when poetry is pretending
its lips
had fallen lost somewhere
in the middle of the night.
Thơ hay giả vờ.
sương mù
hay giả vờ để bảo vệ một đám mây
.
những con chim
hay giả vờ để bảo vệ hai cánh tay đã mỏi
.
vài đồng xu
hay giả vờ bảo vệ vé một chuyến tàu mất hút
.
và đám khói
hay giả vờ bảo vệ cái bóng của nó?
.
chắc chắn những sự giả vờ
đã làm chúng ta ngộp thở
.
vì vậy khi thơ giả vờ
đôi môi của thơ
đã rơi đâu mất
lúc nửa đêm…