By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry knows that this world is a hospital
because before poetry was born
a team of nurses were waiting just outside Mother’s womb
before poetry turn to
crawl out into the light
.
poetry placed on a bed
wobbly like a boat
drifting on Mother’s breasts
.
the boat had arrived at the end of the world
like a leaf seeping blood
.
blood shed
allowed the world to drift away like a stupid dream
inconceivable to poetry
nor could there ever be a statistical solution
for the prediction of any future
.
after being born to the world poetry realised everyone dies
in old age
and not in old age
by what they thought of as Utopia
.
even before the cut of the umbilical cord
poetry was nervous
weary of the worldly whining
the sadness of deflated lungs
but the world was also a place in our ears were birdsongs
poetry acknowledged both facets of the world as an old suitcase
the day poetry left
joined the army
they played songs over the speakers for poetry
.
poetry viewed the world as a lake
and poetry’s a small fish
size of a fingernail
awake scratching a mosquito bite
thinking we have lived have itched
or scratching our new skin
a scar
broken bone
of a nation
.
poetry dreamed it was the denture
a replacement for a toothless age
an entire thousand year of history
.
and the team of nurses
left poetry lie there
arms relaxed
eyes closed like some secret
since the world was not a hospital
.
a world lost
without the cries of poetry.
_____
Thơ biết thế giới này thật ra là một bệnh viện
bởi vì trước khi thơ sinh ra
các cô y tá đã đứng chờ phía bên ngoài tử cung của Mẹ
trước khi thơ có thể xoay mình
chui ra ngoài ánh sáng
.
thơ được đặt lên giường
bồng bềnh như chiếc thuyền
trôi bên vú Mẹ
.
chiếc thuyền thơ đã bơi đến tận cùng trái đất
nó như chiếc lá cây đã nhỏ xuống vài giọt máu
.
máu
nó làm thế giới trôi đi như một giấc mơ ngu ngốc
thơ không thể nhận thức
hay làm bài toán xác suất
về những điều sẽ xảy ra
.
khi được sinh ra thơ mới biết rồi ai cũng chết
khi già
và cả lúc chưa già
vì những điều người ta nghĩ là Lý Tưởng
.
ngay cả khi thơ chưa cắt rốn
thơ đã thấy bồn chồn
thơ biết
thế giới này chỉ là nơi than thở những nỗi buồn của hai lá phổi
cũng là nơi chim hót vào tai
hai mắt thơ nhìn cuộc đời như túi hành lý cũ
ngày thơ lên đường
nhập ngũ
người ta mở cho thơ nghe những bài hát qua loa
.
thơ thấy thế giới là một hồ nước
và thơ là một con cá nhỏ
như một cái móng tay
thức dậy gãi những vết thương muỗi đốt
tưởng rằng mình đã làm đã ngứa
hay liền da non
vết thương
gãy xương
của dân tộc
.
thơ mơ thấy thơ là một chiếc răng
để lấp đầy sự móm mém vắng mặt của tuổi già
cả ngàn năm như lịch sử
.
và các cô y tá
đã để thơ nằm như vậy
thả lỏng hai tay
nhắm mắt như một bí mật
vì thế giới không phải là một bệnh viện
.
thế giới đã bị đánh mất
khi lịch sử không còn tiếng khóc của thơ.